“Bà già chết tiệt kia, bà đi ra đây cho tôi, bà dám đánh cháu trai tôi à, tôi phải đến đồn cảnh sát cử báo bà!”
Bà Từ cũng chống nạnh đứng trước cửa mắng lại: “Cái loại điên khùng này, bà giỏi thì bà cứ đi đi, cẩn thận lại tự tiễn cháu trai mình vào ngục giam!”
Còn lâu bà Từ mới sợ, vừa rồi Đồng Ngạn Lương nói muốn phóng hỏa giết người, rất nhiều người trong khu tập thể đều nghe thấy, Tạ Kim Hoa dám đi báo cảnh sát, cuối cùng nói không chừng còn không biết ai phải vào tù đâu!
Tạ Kim Hoa và Tôn Quế Lan cũng biết chuyện này, cho nên mới không đến đồn công an.
Nhưng hai người tức không chịu nổi, chỉ có thể chạy đến cửa nhà người ta mắng chửi phát tiết.
Tạ Kim Hoa tức giận dậm chân, dáng vẻ giống hệt châu chấu mùa thu: “Đi thì đi, tôi sẽ đến đồn công an cử báo, có giỏi thì bà ở đó đừng chạy!”
Bà Tử ưỡn ngực giống con gà trống kiêu ngạo: “Bà đây sợ cái lông, có giỏi thì cứ đi cử báo đi.”
“Đi thì đi, bà chờ đấy cho tôi!”
“Tôi đang chờ đây, bà đi nhanh đi!”
“Đi thì đi, bà chờ đấy cho tôi!”
“Chờ thì chờ, xem bà dám đi không!”
Hai người cãi nhau một lúc lâu, vẫn chỉ lặp lại hai câu ấy, mãi cho đến khi trời tối mới ngừng chiến.
Về đến nhà, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, Tôn Quế Lan lập tức chỉ vào mũi cô, mắng: “Con nhóc chết tiệt kia, nếu không phải do mày sao con trai tao có thể bị người ta đánh!”
Đồng Tuyết Lục đẩy tay bà ta ra: “Cút ngay!”
Nói xong cô xoay người đi thẳng ra ngoài.
Tôn Quế Lan tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Mày... Con nhóc chết tiệt kia, mày quay lại đây cho tao!”
**
Trong sân.
Đồng Gia Tín cúi đầu xuống, vẻ mặt uể oải: “Xin lỗi anh hai, không phải em cố ý bỏ mặc em gái, vừa rồi em mải đi nhặt củi.”
Trong nhà hết củi rồi, đám người ở quê lên cả ngày đều không làm gì, cậu nghĩ mình chỉ đi một lát chắc không có việc gì đâu.
Đồng Gia Minh mím chặt môi, sắc mặt có chút khó coi: “Người em nên nói xin lỗi không phải anh.”
Đồng Gia Tín dùng đầu ngón chân đá đá xuống đất, cậu chưa kịp mở miệng, Đồng Tuyết Lục đã ra ngoài.
Cậu há miệng ra muốn nói câu xin lỗi, nhưng lại không nói nên lời.
Đồng Tuyết Lục không nhìn cậu ta, mà nhìn thẳng về phía Đồng Gia Minh: “Cậu lại đây với tôi một chuyến.”
Đồng Gia Minh bảo Đồng Gia Tín về nhà trông Đồng Miên Miên, sau đó xoay người đi theo Đồng Tuyết Lục.
Ánh trăng mông lung, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mái hiên tạo thành bóng dáng loang lổ, con dế mèn trốn ở góc phòng phát ra tiếng kêu to khó chịu.
Đồng Tuyết Lục đi đến cổng lớn mới dừng lại.
Cô nhìn ngó xung quanh, khi không nhìn thấy ai mới mở miệng nói:
“Đêm nay chúng ta hành động, đêm nay cậu làm thế này...”
Nghe xong kế hoạch của cô, sắc mặt Đồng Gia Minh trở nên quái dị: “Làm vậy... Không tốt lắm đâu?”
Dưới ánh trăng nốt ruồi son dưới mắt Đồng Tuyết Lục càng trở nên xinh đẹp quyến rũ hơn: “Không có gì không tốt cả, cậu cứ dựa theo lời tôi nói rồi làm đi.”
Đám người nhà họ Đồng kia, ngày mai, cô phải hành động một lần giải quyết hết bọn họ!
Đồng Gia Minh trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi.”
Đêm hôm đó.
Một bóng người xuất hiện ở nơi phơi quần áo của các nhà, sau đó nhanh chóng ra về.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời lên cao.
Bác Thái ngâm nga khúc hát đi thu quần áo hôm qua phơi, sau đó phát hiện ra chiếc quần lót hoa mình mới mua không thấy đâu nữa.
Bà ấy tìm xung quanh vài lần vẫn không tìm thấy như cũ.
Bác Thái: “Lạ thật! Hôm qua rõ ràng không có gió lớn, sao quần áo nhà tôi lại không thấy đâu nhỉ?”
Bà Từ: “Nhà tôi cũng không thấy một món đồ.”
Bà Lâm: “Nhà tôi cũng thế...”
Chị Vương: “Nhà tôi cũng...”
Bác Thái: “Mọi người thấy thiếu món quần áo nào? Tôi bị mất chiếc quần lót vừa mới mua.”
Bà Từ: “Tuy rằng đồ của tôi không phải mới, nhưng cũng là quần lót...”
Bà Lâm: “Tôi cũng thế...”
Chị Vương: “Tôi cũng...”
Sau khi xác nhận, bọn họ lập tức nổi giận: Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy!