Đồng Ngạn Lương xảy ra chuyện, bầu không khí trong nhà họ Đồng trở nên nặng nề, ngay cả mấy đứa trẻ cũng không dám làm ồn.
Kể ra tình hình nhà họ Đồng thì...
Đời ông nội Đồng Gia Minh là Đồng Căn Lai, tổng cộng có hai anh em trai và một người em gái, đáng tiếc hai người em kia còn chưa trưởng thành đã chết bệnh, cô em gái còn lại sau đó cũng bệnh chết nốt.
Cha mẹ Đồng Lai Căn mất sớm, trong nhà không có người lớn lo liệu, còn nghèo đến mức khố rách áo ôm, không cô gái nào trong thôn chịu gả cho ông ta cả, đợi đến năm ba mươi tuổi được người khác hợp tác mới cưới Tạ Kim Hoa vì xấu quá không gả được cho ai.
Tạ Kim Hoa đúng là hơi xấu một chút, nhưng bụng lại rất tranh đua, gả đến nhà họ Đồng chưa được một năm đã sinh ra đứa con trai, sau đó lại tiếp tục sinh thêm hai người con trai nữa, điều này khiến bà ta trở thành người nói một không hai trong nhà họ Đồng.
Tạ Kim Hoa sinh ba người con trai, lần lượt là Đồng Đại Quân, Đồng Nhị Trụ và Đồng Tam Tráng.
Đồng Đại Quân cưới một người con gái mồ côi trong thôn, sinh hai trai hai gái.
Đồng Nhị Trụ cưới Tôn Quế Lan ở thôn cách vách, cha Tôn Quế Lan là đội trưởng đội sản xuất, vừa gả lại đây đã sinh ra cháu trai cho nhà họ Đồng, cho nên trong số mấy người con dâu, Tạ Kim Hoa thích Tôn Quế Lan nhất.
Ngoài đứa con trai Đồng Đại Lương ra, hai vợ chồng bọn họ còn có một cô con gái nữa, nhưng mới sáu tuổi.
Đồng Tam Tráng cưới Phùng Chiêu Đệ cùng thôn, nhà mẹ đẻ Phùng Chiêu Đệ đặt tên cho bốn chị em lần lượt là Chiêu Đệ, Phán Đệ, Lai Đệ và Cầu Đệ, cuối cùng đến cái thai thứ năm cũng sinh được đứa con trai.
Phùng Chiêu Đệ cũng giống mẹ mình, sinh hai thai đầu đều là con gái, điều này khiến Tạ Kim Hoa rất bất mãn.
Nói cách khác, ngoài hai đứa con trai của Đồng Đại Quân ra, bên quê quán nhà họ Đồng cũng chỉ có một đứa cháu trai là Đồng Ngạn Lương.
Bởi vì sinh đợc con trai, nên thường ngày không ít lần Tôn Quế Lan dùng chuyện này để chèn ép nhà chú ba, cho nên hai nhà cũng không hòa thuận với nhau.
Bây giờ Đồng Ngạn Lương bị công an bắt đi, hai vợ chồng Đồng Tam Tráng và Phùng Chiêu Đệ không chỉ không lo lắng, ngược lại trong lòng còn mừng thầm.
Nói ra thì Tạ Kim Hoa còn có vài phần thật lòng lo lắng cho cháu trai mình.
Sau khi bình tĩnh lại, bà ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không muốn từ bỏ con đường nhờ nhà họ Đồng bên kia giúp đỡ: “Đợi lát nữa mày về nhà cha mẹ nuôi mình, bảo bọn họ dù làm cách nào cũng phải cứu Ngạn Lương ra ngoài!”
Đây là nhà họ Đồng kia nợ bọn họ.
Bọn họ giúp đối phương nuôi dưỡng con gái mười lăm năm, nếu không có bọn họ, khả năng Đồng Chân Chân đã chết lâu rồi!
Đồng Tuyết Lục nói: “Bà nội, cháu sẽ không đi đâu, cháu kiên quyết phải phân rõ giới tuyến với loại người coi khinh kỷ cương pháp luật, phá hoại trị an xã hội này, nếu muốn đi thì bà nội tự mình đi đi!”
Tạ Kim Hoa tức giận đến mức mặt xanh mét: “Ngạn Lương chính là em họ mày, rốt cuộc mày còn có lương tâm hay không?”
Đồng Tuyết Lục sờ lên ngực mình nói: “Bà nội cháu có lương tâm, bà đừng khen cháu như vậy, cháu sẽ kiêu ngạo mất.”
Tạ Kim Hoa thiếu chút nữa đã bị dáng vẻ mặt dày mày dạn này của cô tức chết: “...” Tao không khen mày!
“Còn nữa, bà nội, trưa nay cháu đã ra ngoài gọi điện thoại cho cha mẹ nuôi mình rồi, bọn họ nói chuyện của em họ ảnh hưởng rất lớn, bọn họ kiên quyết sẽ không nhúng tay vào, nếu bà dám đi tìm bọn họ, bọn họ sẽ lập tức đến đồn công an cử báo bà!”
“...”
Tạ Kim Hoa tức giận đến mức đau cả đầu, nằm trên giường rên hừ hừ.
Đến tận tối Tôn Quế Lan và Đồng Nhị Trụ mới về nhà.
Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng khi bọn họ về sẽ tìm cô gây sự, không ngờ Tôn Quế Lan vừa nhìn thấy cô, đã lập tức quỳ xuống.
“Cháu gái, thím cầu xin cháu, cháu đi xin cha mẹ nuôi cháu giúp đỡ, bảo bọn họ cứu Ngạn Lương ra ngoài đi, thím lạy cháu.”
Vừa nói bà ta vừa đập đầu bồm bộp xuống đất, liên tục lạy Đồng Tuyết.
Tôn Quế Lan có thể làm được chuyện này, thật ra lại khiến Đồng Tuyết Lục rất kinh ngạc.
Có điều bảo cô cứu Đồng Ngạn Lương là chuyện không thể nào, cả đời này đều không thể.