Nghe thấy lời cam đoan của Đồng Tuyết Lục, Tạ Kim Hoa nhìn cô đã thấy thuận mắt hơn một chút rồi.
Đồng Tuyết Lục nói thêm: “Nhưng mà phải giữ bí mật chuyện này, không chỉ không được nói cho các chú các thím biết, mà người ngoài cũng không được nói.”
Tạ Kim Hoa không để bụng: “Cháu yên tâm đi, bà sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không chỉ không được nói ra ngoài, bà nội còn phải nói đã nhận được tiền an ủi rồi, nếu không chắc chắn chú thím sẽ nghi ngờ!”
Tạ Kim Hoa cũng không phải kẻ ngốc hoàn toàn, đôi mắt tam giác của bà ta nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục: “Mày định lừa ai hả? Nếu sau đó mày không đưa tiền cho tao, tao tìm ai đòi?”
“Tìm xưởng trưởng, tìm công an, tìm cha mẹ nuôi cháu đều được!” Đồng Tuyết Lục nói năng rất khí phách: “Bà là người nhà của cháu, sao cháu có thể hại bà được? Cho dù bà nội không tin cháu, chẳng lẽ bà còn không tin cha mẹ nuôi cháu sao? Bọn họ đều là người có chức có quyền, chút tiền trinh này bọn họ căn bản không thèm để trong mắt!”
Thất Tạ Kim Hoa vẫn không nói lời nào, sắc mặt cô lập tức sa sầm xuống: “Đúng là lòng tốt bị chó gặm mà, được rồi, ngày mai cháu sẽ đến chỗ cha mình lấy tiền về, như vậy bà nội yên tâm rồi chứ?”
Vừa rồi trong lòng Tạ Kim Hoa đã bị thuyết phục tin tưởng tám chín phần mười rồi, chỉ là bà ta còn giả vờ, muốn ép ra nhiều thứ hơn từ trên người cô, nên mới không nói lời nào.
Lúc này nghe thấy cô nói muốn lấy tiền về, bà ta vội vàng nói: “Đứa nhỏ này tính tình sao lại kém như vậy, bà đã nói gì đâu, nếu đã đưa tiền cho cha cháu rồi, thì cứ để ở bên đó đi.”
Tiền lãi một nghìn tệ, dụ hoặc như vậy ai có thể nhịn nổi?
Còn lừa gạt sao? Bà ta cảm thấy Đồng Tuyết Lục không có cái gan ấy.
Thời buổi này muốn đi ra ngoài đều phải có thư giới thiệu, không có thư giới thiệu, không đi đâu được, nếu nhà họ Đồng bên kia dám nuốt số tiền đó, bà ta sẽ đến đơn vị của bọn họ gây sự!
Đồng Tuyết Lục thấy tình hình chuyển biến tốt đẹp lập tức dịu xuống, cô móc ba mươi tện trong túi ra, đưa qua: “Chỗ tiền này bà tầm lấy, đợi khi nhận được số tiền kia, bà nội muốn tiêu thế nào thì tiêu.”
Tiền của Tạ Kim Hoa bị cướp hết rồi, tuy đồn công an nói sẽ cố hết sức tìm lại giúp bọn họ, nhưng bà ta vẫn đau lòng.
Ba mươi tệ không phải là nhiều, nhưng mà nghĩ đến việc hơn nửa tháng nữa bà có thể nhận được hai nghìn tệ, đến lúc đó xem người trong khu tập thể này ai có tiền bằng bà ta?
Nghĩ vậy, khuôn mặt dưa chuột héo đầy nếp nhăn của bà ta khẽ nở nụ cười.
**
Thuyết phục Tạ Kim Hoa xong, Đồng Tuyết Lục đứng dậy mở cửa để những người khác vào nhà.
Cửa vừa mở ra, Tôn Quế Lan là người đầu tiên xông vào: “Mẹ, con nhóc chết tiệt kia nói gì với mẹ thế? Nó đã đưa cho mẹ tiền an ủi chưa?”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế thì quay đầu lại nhìn Tạ Kim Hoa.
Tạ Kim Hoa nhìn thấy ánh mắt của cô, lập tức chỉ thẳng vào mũi Tôn Quế Lan mắng: “Mày hỏi nhiều như vậy làm gì? Tiền an ủi không đưa tao chẳng lẽ đưa cho mày à?”
Tôn Quế Lan bị phun đầy nước miếng lên mặt, hương vị ghê tởm ấy thiếu chút nữa khiến bà ta nôn hết cơm chiều ra: “Mẹ, con không có ý đó, không phải con lo lắng mẹ bị lừa sao? Mẹ, có bao nhiêu tiền an ủi thế, cho chúng con xem với?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt đám người Phùng Chiêu Đệ cũng lập tức tập trung trên người Tạ Kim Hoa.
Tạ Kim Hoa xụ mặt rống giận: “Nhìn cái gì mà nhìn? Rốt cuộc trong cái nhà này tao làm chủ hay mày làm chủ? Cút sang một bên, nhìn thôi đã thấy phiền rồi.”
“...”
Tự dưng bị mắng chửi một trận, Tôn Quế Lan tức giận đến mức lệch cả mũi.
Người trong khu tập thể nghe thấy tiếng Tạ Kim Hoa tức giận mắng chửi, lại lần nữa chắc chắn bà ta bị điên rồi.
Mọi người vội vàng dặn dò đám trẻ trong nhà, trong khoảng thời gian này đừng chạy đến nhà họ Đồng, nhìn thấy đám người ở quê kia phải nhanh chóng đi đường vòng.
Đồng Tuyết Lục thấy Tạ Kim Hoa không tiết lộ bí mật, thì yên tâm ra ngoài.
Đồng Miên Miên và Đồng Gia Tín đang ở nhà bác Thái, chỉ có một mình Đồng Gia Minh đang ở ngoài sân.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục ra ngoài, cậu ta nhanh chân bước tới, hỏi: “Chuyện Đồng Chân Chân là thế nào?”
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn trở nên u ám, khuôn mặt cậu ẩn trong bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm.
“Đợi xử lý xong đám người bên phía quê quán này, tôi sẽ nói rõ cho cậu biết.” Sau đó Đồng Tuyết Lục nhìn cậu, hỏi: “Đúng rồi, cậu đã từng gặp ông nội chúng ta chưa?”