Chương 58: Ly trà xanh thứ năm mươi tám

Người trong khu tập thể đang ngồi trong nhà ăn cơm, đột nhiên nghe thấy tiếng rống của sư tử hà đông, không khỏi giật mình hoảng sợ.

Sau đó nhìn thấy đám người nhà họ Đồng đều bị đuổi ra khỏi nhà, cửa phòng bị đóng lại từ bên trong kêu “Rầm” một tiếng.

Xem ra bà cụ nhà họ Đồng quả nhiên bị điên nghiêm trọng rồi!

Đám người Tôn Quế Lan bị đuổi ra ngoài, cảm thấy vừa tức giận vừa rất mất mặt.

Tôn Quế Lan thấy con trai ngồi trên mặt đất không thoải mái, muốn đến nhà bên cạnh mượn cái ghế: “Chị Thái, chị còn nhớ tôi không?”

Bác Thái thấy bà ta đi tới, bát nước đang cầm trong tay lập tức hất qua: “Không nhớ!”

Nói xong cũng không thèm nhìn bà ta một cái, đi thẳng vào trong nhà.

???

Tôn Quế Lan sững sờ một lúc lâu, vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Bà ta làm sao vậy? Rõ ràng mấy lần trước vẫn còn rất nhiệt tình cơ mà?

Đợi đến khi phản ứng lại, Tôn Quế Lan tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, muốn đi hỏi mấy nhà khác một chút xem có phải bác Thái kia bị điên rồi hay không?

Ai ngờ những người kia đều trả lời không nhớ bà ta là ai, giống như đã giao hẹn từ trước, hơn nữa còn chưa nói hết câu đã chạy lấy người.

Đúng là tức chết bà ta mà.

Vốn dĩ Phùng Chiêu Đệ cũng định tiếp xúc với người trong khu tập thể một chút, nhưng nhìn thấy Tôn Quế Lan chịu thiệt, bà ta lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

“Tôi cứ có cảm giác chuyện này không thích hợp lắm, cha thằng nhỏ, ngày mai ông đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem có phải Đồng Chân Chân bị nhốt ở nông trường thật hay không?”

Đồng Tam Tráng dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó xòe tay trước mặt bà ta, nói: “Vậy thì bà đưa cho tôi tiền xe.”

Phùng Chiêu Đệ trừng mắt nhìn ông ta một cái, nhỏ giọng nói: “Nói nhỏ chút, lát nữa tôi sẽ đưa cho ông!”

Mẹ chồng bà ta và Tôn Quế Lan là hai kẻ ngu, vậy mà cất hết tiền trong túi hành lý, hại cả nhà tổn thất mấy trăm tệ.

Trước đó bà ta nói mình cũng bỏ tiền vào túi quần áo, thật ra là lừa người, tất cả tiền bà ta đều giấu trên người mình!

Lúc này ở trong phòng.

Đồng Tuyết Lục ngồi xuống bên cạnh Tạ Kim Hoa, vẻ mặt thân mật, nói: “Bà nội, vừa nhìn thấy bà cháu đã cảm thấy vô cùng thân thiết, cảm giác giống như trước kia cháu đã từng gặp bà ở đâu rồi, có khả năng cảm giác ấy của cháu chính là huyết mạch tương liên.”

Những lời ấy không nịnh được Tạ Kim Hoa, bà ta bĩu môi: “Bớt nói lời vô nghĩa, tiền an ủi đâu?”

Đối với thái độ của bà ta, Đồng Tuyết Lục cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều: “Bà nội, tiền an ủi tạm thời cháu chưa thể đưa cho bà được.”

Hai mắt Tạ Kim Hoa trợn trừng, lồi cả ra ngoài như mắt ếch xanh: “Mày nói vậy là có ý gì hả? Có phải mày muốn nuốt riêng số tiền kia không?”

“Bà nội, bà nói nhỏ thôi! Không phải cháu muốn nuốt riêng số tiền ấy, mà cháu cầm số tiền ấy đi kiếm thêm tiền rồi.”

“Kiếm thêm tiền? Mày mới mười mấy tuổi đầu như vậy, biết kiếm tiền thế nào sao?”

“Cháu không biết, nhưng mà cha mẹ nuôi cháu biết.” Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Cha nuôi cháu ở bên kia chính là chủ nhiệm bộ phận thu mua của tổng cục hậu cần, quản lý việc thu mua vật tư các loại, tiền ra tiền vào mỗi ngày nhiều đến mức bà không tưởng tượng nổi đâu.”

“Vậy cha mày cầm tiền làm gì? Có thể kiếm được bao nhiêu?”

Tạ Kim Hoa không biết bộ phận thu mua là bộ phận gì, nhưng bà ta nghe hiểu hai chữ chủ nhiệm, dù sao cũng là chức vụ lớn!

“Cầm đi làm gì thì bà nội đừng hỏi, đó là chuyện bí mật quân sự, biết chuyện đối với ngài không có chỗ tốt nào, nhưng mà...” Đồng Tuyết Lục đột nhiên hạ giọng, thần bí nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể lấy về cả vốn lẫn lời nhiều gấp đôi!”

Tạ Kim Hoa “A” một tiếng, miệng há hốc, ánh mắt toát lên vẻ tham lam: “Nhiều gấp đôi là bao nhiêu tiền?”

“Tiền an ủi của nhà xưởng là một nghìn tệ, gấp đôi chính là hai nghìn.”

Tạ Kim Hoa nghi ngờ nhìn cô: “Tiền an ủi chỉ có một ngàn, mày không lừa tao chứ?”

Đồng Tuyết Lục lộ ra vẻ mặt ấm ức: “Bà nội, lời này của bà khiến cháu đau lòng quá, bà là bà nội ruột thịt của cháu, sao cháu có thể lừa bà? Hơn nữa, bà chỉ cần đến xưởng hỏi thăm là rõ ngay, cháu nói dối được sao?”

Tạ Kim Hoa cũng cảm thấy Đồng Tuyết Lục không có can đảm lừa gạt mình: “Xưởng trưởng xưởng dệt sao lại thế này? Đại Quân chính là người đã cứu con trai ông ta, thế mà chỉ cho chút tiền như vậy, mẹ kiếp đồ không có lương tâm!”

Đồng Tuyết Lục thấy bà ta nhắc đến Đồng Đại Quân, trong mắt không có một chút bi thương nào, ngược lại chỉ để ý đến tiền an ủi, suy đoán kia lại lần nữa nổi lên trong lòng.

Tạ Kim Hoa chỉ một lòng nghĩ đến chuyện tiền an ủi: “Thế bao giờ có thể lấy lại số tiền kia?”

Đồng Tuyết Lục lấy lại tinh thần, trả lời: “Khoảng chừng nửa tháng, đến lúc đó sẽ trả cả vốn lẫn lời cho chúng ta, khi nào nhận được tiền, cháu sẽ đưa hết cho bà nội.”

Vậy còn được!