Chương 57: Ly trà xanh thứ năm mươi bảy

Bầu không khí trong phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Ngoài người ở quê quán ra, hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Chuyện về Đồng Chân Chân, Đồng Tuyết Lục chưa hề nói cho hai anh em bọn họ biết.

Đồng Gia Tín mở miệng định nói gì đó, lại bị Đồng Gia Minh trừng mắt lườm một cái, cậu ta lập tức nuốt hết những lời muốn nói vào trong.

Tôn Quế Lan lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Không phải cô đang tự dát vàng lên mặt mình đấy chứ? Hiện giờ Chân Chân mới là con gái ruột nhà họ Đồng, nhà họ Đồng sẽ trơ mắt nhìn không giúp con gái mình sao?”

Đồng Tuyết Lục: “Không sai, Đồng Chân Chân là con gái ruột nhà họ Đồng, nhưng người sống ở nhà họ Đồng mười lăm năm là cháu, Đồng Chân Chân chẳng qua chỉ vừa sống cùng bọn họ mấy tháng mà thôi. Nhưng đây không phải điều quan trọng nhát, quan trọng là mọi người cảm thấy so sánh cháu với Đồng Chân Chân ai xinh đẹp hơn?”

Đám người ở quê quán lại lần nữa cạn lời.

Chuyện này thì liên quan gì đến việc Đồng Chân Chân bị nhốt ở nông trường?

Không đợi bọn họ trả lời, Đồng Tuyết Lục đã nói tiếp: “Đáp án không cần mọi người phải nói cháu cũng biết, vẻ ngoài của cháu xinh đẹp hơn Đồng Chân Chân gấp mười lần, không, gấp trăm lần!”

Người nhà họ Đồng: “......”

Bình thường ở quê bọn họ cũng hay khoác lác, nhưng chưa từng mặt dày không biết xấu hổ như vậy!

Đồng Tuyết Lục nói tiếp: “Chính vì cháu xinh đẹp như hoa, vẻ ngoài tựa tiên nữ, cho nên người nhà họ Đồng mới lựa chọn từ bỏ Đồng Chân Chân, chắc chắn mọi người muốn biết nguyên nhân vì sao không? Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì cháu xinh đẹp như vậy, sau này muốn gả cho người có tiền có quyền chỉ là chuyện dễ như ăn kẹo!”

“Nhưng Đồng Chân Chân làm được sao? Cô ấy không làm được, dựa vào cái mũi tẹt, làn da đen thui của cô ấy, làm gì có nhà cao cửa rộng nào cọi trong? Người nhà họ Đồng lựa chọn cháu, đã chứng tỏ bọn họ thông minh, biết xem xét thời thế!”

Người nhà họ Đồng: “......”

Trong khoảng thời gian ngắn không ai nói được điều gì, không biết nên nói Đồng Tuyết Lục không biết xấu hổ, hay là nên người nhà họ Đồng bên kia không biết xấu hổ.

Tạ Kim Hoa sa sầm khuôn mặt như quả dưa chuột héo của bà ta xuống, trên mặt viết rõ hai chữ không vui.

Mũi bà ta cũng tẹt, da còn đen hơn Đồng Chân Chân, bà ta cảm thấy mình cũng bị nội thương...

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục lướt qua người bọn họ một lượt, hỏi lại: “Bà nội, bây giờ mọi người còn muốn gặp Đồng Chân Chân không?”

Tạ Kim Hoa đen mặt: “Không gặp!”

Gặp cái rắm, ai muốn đi đến nơi như nông trường chứ?

Đám người Đồng Nhị Trụ nhìn Đồng Tuyết Lục, ánh mắt đã có chút thay đổi.

Trước đây bọn họ chỉ cảm thấy Đồng Tuyết Lục miệng lưỡi sắc bén, nhưng không để tâm lắm, nhưng bây giờ thì khác, nhà họ Đồng bên kia vậy mà từ bỏ con gái ruột chỉ vì cô.

Xem ra sau này vẫn không nên đắc tội với cô thì tốt hơn, không chỉ không nên đắc tội, còn phải nịnh bợ, như vậy mới có thể nịnh cô tìm công việc cho bọn họ.

Phùng Chiêu Đệ hé miệng, lộ ra hàm răng vàng khè: “Thật ra gặp hay không gặp cũng vậy thôi, dù sao cháu gái đây mới là người thân của chúng ta, sau này chuyện công việc của chú thím phải nhờ cả vào cháu rồi.”

Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, thì quay đầu nhìn về phía đối phương.

Phùng Chiêu Đệ là vợ của Đồng Tam Tráng, khác hẳn với hai vợ chồng Đồng Nhị Trụ, hai vợ chồng Phùng Chiêu Đệ không những là cực phẩm đồng thời còn rất ranh ma.

Khi Đồng Ngạn Lương xảy ra xung đột với người khác, hai vợ chồng bọn họ trốn ra đằng sau không xuất hiện, đến khi ăn cơm hai vợ chồng lại xông lên đầu tiên.

Là loại người ích kỷ điển hình.

Đồng Tuyết Lục cười có lệ một tiếng, lười trả lời vấn đề của đối phương.

Tôn Quế Lan ở bên cạnh lại không nghĩ đến chuyện nịnh nọt Đồng Tuyết Lục.

Bà ta kéo tay áo mẹ chồng mình, thấp giọng nói: “Mẹ, tiền an ủi, lấy tiền an ủi!”

Lúc này Tạ Kim Hoa mới nhớ tới chuyện tiền an ủi: “Hôm trước tao gọi điện thoại đến nhà xưởng, xưởng trưởng nói mày đã nhận tiền an ủi rồi, tiền đâu? Lấy ra đây cho tao!”

Đồng Tuyết Lục nhỏ giọng nói: “Bà nội, cháu có vài lời muốn nói riêng với bà.”

Tôn Quế Lan là người đầu tiên không vui: “Có chuyện gì chúng tôi không nghe được sao? Mẹ, con bé này rất ranh ma, mẹ đừng để nó lừa!”

Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Thím hai, thím đang khinh thường ai đấy hả? Thím cho rằng bà nội cũng ngu xuẩn như thím sao? Vừa nhìn qua đã biết bà nội là người thông minh rồi, ai có thể lừa được bà?”

Tạ Kim Hoa không hài lòng trừng mắt lườm con dâu mình một cái: “Mày ngu xuẩn thì đừng nói chuyện, không nói cũng không ai bảo mày là người câm đâu!”

Tôn Quế Lan: “...”

Mẹ, mẹ tỉnh táo một chút, mẹ sắp bị lừa rồi!

Không cần Đồng Tuyết Lục ra lệnh, Đồng Gia Minh đã dắt tay em gái mình, mang theo cả Đồng Gia Tín đi ra ngoài.

Đám người quê quán lại không ai đứng dậy cả.

Đồng Tuyết Lục thấy thế lập tức thở dài một hơi, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tạ Kim Hoa: “Bà nội, trước đây cháu còn tưởng rằng bà làm chủ được cái nhà này, bây giờ xem ra bà cũng chỉ là một bà lão đáng thương mà thôi, hoàn toàn không có tiếng nói nào trong cái nhà này cả, bọn họ không ai nghe lời bà nói.”

Bà lão đáng thương?

Thiếu chút nữa Tạ Kim Hoa đã bị hình dung từ này làm cho ghê tởm!

Có điều chuyện khiến bà ta càng tức giận hơn chính là, đám con trai con dâu này dám ngồi ở đây khiêu khích quyền chủ nhà của bà ta.

Bà ta sa sầm mặt xuống, quát to: “Tất cả cút hết ra ngoài cho tao!”

Thấy Tạ Kim Hoa nổi giận, đám con trai con dâu nhìn nhau, cuối cùng vẫn kéo con trai con gái mình ra ngoài.