Mọi người sững sờ vài giây, sau đó lập tức bàn tán xôn xao.
“Mẹ kiếp, gặp người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy!”
“Đâu phải chỉ không biết xấu hổ thôi, loại người này dù đánh chết cũng đáng!”
“Đúng vậy, em họ cháu bao nhiêu tuổi? Sao lại làm ra được chuyện bỉ ổi thế này?”
Trong niên đại này đa số mọi người vẫn rất thật thà chất phác, nhưng cũng không thiếu kẻ bỉ ổi đáng khinh, đặc biệt là đám du côn lưu manh ở nông thôn, chuyện ăn trộm đồ lót, nhìn lén phụ nữ đi vệ sinh cũng có rất nhiều.
Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi, nói: “Em họ Đồng Ngạn Lương của cháu năm nay vẫn chưa đến mười bốn tuổi.”
“Chưa đến mười bốn tuổi đã như vậy, sau này trưởng thành còn thế nào nữa?”
“Theo tôi thấy, thượng bất chính hạ tắc loạn, khả năng cha mẹ cậu ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì.”
Bác gái, bác nói đúng lắm.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm thả tim thả like, nhưng bên ngoài lại tỏ ra khổ sở: “Thật ra em họ Đồng Ngạn Lương nhà cháu cũng đã bị trừng phạt rồi, cần tăng dân số của cậu ấy bị người ta đánh gãy, bác sĩ nói khả năng sau này sẽ không có con được.”
“Còn bà nội cháu nữa, đúng lúc ấy bệnh điên lại phát tác, chạy đến đánh người, sau đó không đánh lại bị người ta đánh cho. Mọi người không biết đâu, mặt bà nội cháu sưng vù, răng còn rụng mất một chiếc, khiến cháu đau lòng chết đi được!”
Ôi trời, vậy đánh nhau cũng lớn quá nhỉ?
Vậy mà chỗ đó cũng bị đánh gãy!
Ui da, đây đúng là chuyện lớn!
Chuyện lớn như vậy sao có thể tán gẫu với mọi người như thế ?
Nói ra thì bệnh điên của bà Đồng cũng dọa người thật, xem ra phải bảo lũ trẻ cách xa người nhà bọn họ mới được.
Lúc này đúng giờ tan ca về nhà ăn cơm, mọi người nghe xong nội dung, thỏa mãn về nhà.
Đồng Tuyết Lục cũng vừa lòng dắt hai anh em Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên về.
Thật ra nếu có thể, cô không muốn để Đồng Miên Miên tiếp xúc với tên cặn bã Đồng Ngạn Lương kia.
Nhưng mà đám người Tạ Kim Hoa đã đến nhà, Đồng Miên Miên không ra gặp sẽ bị người ta nói này nói nọ.
Cho nên cô đành phải dặn dò Đồng Gia Tín thêm lần nữa, bảo cậu nhất định phải bảo vệ tốt em gái mình.
Đồng Gia Tín gật đầu đồng ý.
Đối với việc Đồng Tuyết Lục cẩn thận quá mức như thế, thật ra cậu ta không cảm thấy kỳ quái lắm, chỉ cho rằng cô quá yêu thương em gái mình thôi.
...
Quay lại nhà họ Đồng.
Đám người ở quê nhìn thấy Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên, trên mặt không hứng thú lắm.
Đồng Tuyết Lục cố ý quan sát Đồng Ngạn Lương một chút, thì trông thấy cậu ta nhíu mày lại, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ của Đồng Miên Miên.
Không biết có phải vì chỗ nào đó vẫn đang đau đớn hay không, mà sau đó đối phương không hề có hành động nào khác.
Nhưng Đồng Tuyết Lục cũng không vì thế mà thả lỏng cảnh giác.
Tạ Kim Hoa đeo cả giày nằm liệt trên giường, hất cằm ra lệnh cho Đồng Tuyết Lục: “Mày đi gọi điện thoại cho Chân Chân, nói chúng tao đến đây, bảo con bé ngày mai đến đây một chuyến.”
Đồng Tuyết Lục: “Bà nội muốn gặp Đồng Chân Chân sao?”
Tôn Quế Lan bĩu môi, nói: “Cô có ý gì vậy? Tốt xấu gì nhà họ Đồng chúng tôi cũng nuôi dưỡng Đồng Chân Chân mười lăm năm, chẳng lẽ bà nội muốn gặp cô ta một lần cũng không được sao?”
Đồng Tuyết Lục: “Thím hai hiểu lầm rồi, cháu không có ý đó, chỉ là hiện giờ Đồng Chân Chân đang bị nhốt ở nông trường, mọi người muốn gặp cô ấy cũng không dễ dàng như vậy.”
Đồng Chân Chân bị nhốt ở nông trường?
Lời này vừa nói ra, cả phòng lập tức yên tĩnh vài giây.
Tạ Kim Hoa bật dậy khỏi giường, giọng nói the thé chói tai: “Sao Chân Chân lại bị nhốt ở nông trường? Cha mẹ nó mặc kệ nó sao?”
Bà ta không thích hai vợ chồng Đồng Đại Quân và mấy đứa con bọn họ sinh ra, nhưng Đồng Chân Chân là ngoại lệ.
Đồng Chân Chân miệng ngọt, khéo ăn khéo nói, mỗi lần gặp mặt đều nói rõ chuyện của hai vợ chồng Đồng Đại Quân hai cho bọn họ biết, bao gồm cả chuyện hai vợ chồng giấu tiền riêng.
Chỉ là không ngờ Đồng Chân Chân lại không phải con cháu nhà họ Đồng, có điều sau khi nghe nói cô ta là con nhà có chức có quyền, Tạ Kim Hoa lập tức vui vẻ.
Có đứa con gái ruột Đồng Chân Chân và con gái nuôi Đồng Tuyết Lục ở đây, bà ta không sợ nhà họ Đồng kia sẽ không sắp xếp công việc cho con trai bà ta!
Nhưng bây giờ lại nghe thấyĐồng Chân Chân mới nhận tổ quy tông chưa đến nửa năm đã bị đưa đến nông trường, bà ta thật sự rất sốc.
Đồng Tuyết Lục thở dài: “Đồng Chân Chân giận cháu cướp đoạt thân phận của cô ấy, nhưng lại không dám nhằm vào cháu, mà trút hết oán hận lên người Miên Miên, dưới cơn tức giận cháu đã đến đồn công an cử báo cô ấy, sau đó cô ấy đã bị đưa đến nông trường.”
Người nhà họ Đồng: “...”