Trần Đại Ni vỗ bàn còn mạnh hơn cậu ta: “Làm gì thế hả? Đây là nơi cậu có thể kiêu ngạo sao? Cậu dám vỗ bàn một lần nữa thử xem, tôi sẽ lập tức gọi đồng chí công an đến bắt cậu lại.”
Người nhà họ Đồng nghe thấy Trần Đại Ni muốn báo công an, sợ tới mức vội vàng kéo áo Đồng Ngạn Lương, bảo cậu ta xin lỗi.
Đồng Ngạn Lương tức giận đến mức xanh cả mặt, trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục không cam lòng nói: “Xin lỗi.”
Đồng Tuyết Lục lập tức phát huy tinh thần trà xanh lên tận trời, nói: “Chị Đại Ni, chị đừng trách cậu ấy, đột nhiên cậu ấy gặp phải chuyện bi thảm như vậy, trong lòng khó chịu cũng là chuyện có thể hiểu được.”
Đồng Ngạn Lương: “...”
Con mẹ nó, rốt cuộc còn muốn cậu ta phải nói bao nhiêu lần nữa hả? Cần tăng dân số của cậu không bị hỏng!
Trần Đại Ni hừ một tiếng: “Được rồi, nể tình cô, tôi tha thứ cho cậu ta lần này, ngồi xuống đi, tôi mang thịt đến cho mọi người.”
Đồng Tuyết Lục cười cảm ơn đối phương, sau đó mau chóng lấy tiền và phiếu trong túi xách bộ đội ra.
Người nhà họ Đồng ở quê lên đây tổng cộng mười người, cộng thêm Đồng Tuyết Lục và Đồng Gia Minh, là mười hai người.
Bữa chiều là một đĩa móng heo kho tàu, một đĩa cải trắng xào thịt, củ cài hầm, thêm vào đó còn có cả sủi cảo làm từ bột mỳ Phú Cường, và mỗi người một bát cơm.
Tổng cộng tiêu hết mười lăm tệ, chín mao, bốn phân, còn chưa tính đến không ít phiếu thịt và phiếu gạo.
Vì bữa ăn này, Đồng Tuyết Lục đã bỏ ra đủ vốn gốc.
Nhưng có hai người lại không thể nào vui vẻ nổi, đó chính là Tạ Kim Hoa và Đồng Ngạn Lương.
Tạ Kim Hoa bị ngã rách môi, rụng một cái răng cửa, sao có thể gặm được móng heo?
Răng Đồng Ngạn Lương thật ra không có vấn đề gì, nhưng không biết chỗ đó của cậu ta vô cùng đau đớn, đau đến mức cậu ta không muốn ăn uống gì cả.
Người đời có câu châm biếm hài hước thế này: Lương thiện là khi nhìn thấy đối phương đói, ta ăn thịt không lên tiếng.
Nhưng Đồng Tuyết Lục không chỉ ăn thịt thành tiếng, cô còn cố ý xuýt xoa khen ngon trước mặt bọn họ.
“Bà nội, em họ Đồng Ngạn Lương, hai người không ăn được đúng là quá đáng tiếc, món móng heo kho tàu này thật sự rất ngon!”
“Bà nội nhìn xem móng heo này được hầm vài tiếng liền, lớp bì heo đã chuyển thành màu vàng cánh gián đẹp mắt, thịt mềm mà không nát, cắn vào một miếng trong miệng tràn đầy hương thơm, nhai còn rất ngọt nữa, đúng là món ngon hiếm có.”
Nghe thấy lời giảng giải của Đồng Tuyết Lục, hai người Tạ Kim Hoa và Đồng Ngạn Lương đều nuốt một ngụm nước miếng.
Tạ Kim Hoa: Mẹ nó, hình như bụng càng đói hơn.
Đồng Ngạn Lương: Mẹ nó, hình như nơi đó càng đau hơn.
Đồng Tuyết Lục vừa gặm móng heo, vừa mở miệng hỏi: “Em họ Đồng Ngạn Lương, chỗ đó của cậu đau như vậy, có muốn tôi tìm...”
Bây giờ Đồng Ngạn Lương cứ nghe thấy tiếng cô nói chuyện là lại đau đầu, cậu ta không kiên nhẫn cắt ngang lời Đồng Tuyết Lục: “Cô có thể đừng gọi cả họ cả tên tôi không?” Cô có thể câm miệng lại được không?
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngoan ngoãn nghe lời: “Được, sau này tôi sẽ không gọi cả tên cả họ của cậu nữa, sau này tôi sẽ gọi cậu là Lương Lương.”
Lương Lương?
Khóe miệng Đồng Ngạn Lương run rẩy: “...”
Con mẹ nó, một thằng đực rựa như cậu ta dùng tên láy làm gì?
Nhưng mà đúng lúc ấy chỗ đó của cậu ta lại đau đớn, cậu ta không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Đồng Tuyết Lục nữa.
Thấy Đồng Ngạn Lương đau đớn muốn chết, khóe miệng Đồng Gia Minh hơi cong lên, cuối cùng trong mắt cũng xuất hiện chút vui vẻ.
Ngoài hai bà cháu Tạ Kim Hoa và Đồng Ngạn Lương ra, những người khác đều ăn thỏa thích, ăn vô cùng sung sướng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Tuyết Lục mượn hộp cơm của Hoàng Hương Lan và Trần Đại Ni, nhờ hai cô đóng gói giúp hai lồng sủi cảo nhân thịt đem về.
Sau đó bọn họ mới quay về khu tập thể.
Sau khi người nhà họ Đồng vào phòng, không ai hỏi qua ý kiến của Đồng Tuyết Lục, giày cũng không cởi đã nằm ra giường, còn chỉ huy Đồng Gia Minh rót nước cho bọn họ uống.
Dáng vẻ, tác phong ấy giống như ông bà địa chủ thời phong kiến vậy.
Đồng Tuyết Lục bảo cậu nghe lời, còn cô thì mang hai hộp đựng sủi cảo đến nhà bác Thái ở cách vách.
Đồng Miên Miên nhìn thấy chị gái mình, vui đến mức hai mắt cong cong: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi!”
Đồng Tuyết Lục ôm lấy cô bé đang lao về phía bên này, hỏi: “Hai đứa đã ăn cơm chiều chưa?”
Cô bé vỗ cái bụng nhỏ lép xẹp của mình: “Vẫn chưa ăn.”
Bác Thái ở bên ngoài thò đầu vào nói: “Thím đang xào rau.”
Đồng Tuyết Lục lấy hai hộp sủi cảo ra, để mấy đứa trẻ ăn trước.
Đám trẻ con nhìn thấy sủi cảo nhân thịt, thì sung sướng hoan hô.
Bác Thái cả giận nói: “Sao cháu lại tiêu tiền lung tung thế, bây giờ nhà cháu còn nhiều chỗ cần đến tiền, về sau đừng mua mấy thứ này nữa.”
Đồng Tuyết Lục cười đồng ý: “Về sau sẽ không mua nữa, lần này để bọn trẻ ăn đi.”
Bọn nhỏ cúi đầu ăn sủi cảo ngon lành.
Đặc biệt là Đồng Gia Tín, mỗi miếng một cái sủi cảo, nheo mắt lại hưởng thụ.
Những người khác trong khu tập thể nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đã về, ồn ào chạy đến hỏi thăm.
“Cháu gái, chuyện bà nội cháu là thế nào vậy? Đang yên đang lành sao lại bị người ta ăn cướp?”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ: “Chuyện này... Bà nội cháu không cho cháu nói ra ngoài.”
Mọi người vừa nghe thấy thế, trong lòng lại càng ngứa ngáy hơn.
“Có gì không thể nói chứ?”
“Đúng đấy, cháu gái, cháu mau nói cho các thím nghe đi, các thím đảm bảo sẽ không nói ra ngoài đâu!”
Mặt Đồng Tuyết Lục lại đỏ hơn vài phần: “Bọn họ bị người ta đánh là vì... Là vì em họ Đồng Ngạn Lương của cháu sàm sỡ một vị phu nhân, cậu ta sờ mông đối phương!”