Đồng Tuyết Lục nộp tiền thuốc men xong lập tức ra ngoài, từ đằng xa cô đã nhìn thấy Tôn Quế Lan đang chống nạnh đứng trước mặt Đồng Gia Minh, mày liễu dựng ngược, cánh môi trên dưới hơi mỏng không ngừng lay động.
Tuy rằng không nghe thấy bà ta đang mắng gì, nhưng dùng ngón chân để nghĩ cô cũng biết nội dung những lời mắng ấy khó nghe đến mức nào.
Đồng Gia Minh mím chặt môi, nắm chặt tay cố gắng chịu đựng, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.”
“... Thím hai, xin thím đừng nói bậy, cha mẹ cháu không phải loại người như vậy!”
Ngón tay Tôn Quế Lan gần như đã chọc thẳng vào mũi Đồng Gia Minh, bà ta vẫn tiếp tục mắng: “Tao cứ nói bậy đấy, mày có thể làm gì được tao? Thái độ của mày kiểu gì vậy? Chẳng là mày còn định đánh tao sao? Mày đánh đi, đánh đi, có bản lĩnh thì mày đánh tao...”
“Bốp!” Một tiếng động vang lên.
Một bàn tay tát thẳng vào mặt Tôn Quế Lan, trên má trái bà ta lập tức xuất hiện một dấu tay.
Hiện trường yên tĩnh vài giây.
Sau đó Tôn Quế Lan mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên chỉ thẳng vào Đồng Tuyết Lục giận dữ hét to: “Mày dám đánh tao à, tao tát chết con nhóc chết tiệt này.”
Đồng Tuyết Lục tránh thoát bàn tay bà ta vung đến, chớp chớp mắt dáng vẻ vô tội, nói: “Thím hai, không phải thím bảo người khác đánh thím sao? Cháu thấy Gia Minh không dám ra tay, người làm chị gái này đành phải tới giúp thím.”
Tôn Quế Lan: “...”
Người nhà họ Đồng: “...”
Tôn Quế Lan tức giận đến mức lệch cả múi: “Đó là lời nói khích bác, làm gì có ai coi lời nói khích bác là sự thật, rốt cuộc cha mẹ mày dạy mày thế nào hả?”
Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt chân thành: “Cha mẹ cháu dạy phải lấy việc giúp người làm niềm vui.”
Mọi người: “...”
“Mẹ, mẹ nhìn nó xem, ui da đúng là tức chết con mà!”
Tôn Quế Lan tức giận đến mức cả người run rẩy, thiếu chút nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Trong bệnh viện Tạ Kim Hoa đã bị Đồng Tuyết Lục chọc giận rồi, lúc này thấy cô còn ra tay đánh Tôn Quế Lan, bà ta định nhân cơ hội này dạy cho cô một bài học.
Nhưng bà ta còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói: “Mọi người vẫn chưa đói bụng sao? Cháu đã bảo bạn mình đang làm ở tiệm cơm quốc doanh để dành đồ ăn cho mọi người rồi, nếu bây giờ mọi người còn chưa qua đó, cô ấy sẽ bán cho người khác đấy.”
Nghe thấy chữ thịt, người nhà họ Đồng đều nuốt một ngụm nước miếng, bụng cũng đồng loạt biểu tình khua chiêng gõ trống vang trời, vô cùng đói bụng.
Tạ Kim Hoa lập tức nuốt lại mấy lời mắng chửi, quay đầu nói với Tôn Quế Lan: “Cô là trưởng bối trong nhà, bớt tranh cãi đi, so đo làm gì với đám trẻ, đi thôi đi thôi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi!”
“...”
Tôn Quế Lan không ngờ mẹ chồng lại không đứng về phía mình.
Bà ta quay đầu nhìn về phía chồng mình, đối phương yên lặng quay mặt sang một bên, giả vờ không trông thấy.
Tôn Quế Lan: “...”
A a a tức chết bà ta mất thôi!
Xem Tôn Quế Lan tức giận đến mức sắp hộc máu, còn Đồng Tuyết Lục thì khẽ cong môi lên, khi quay đầu lại cô trông thấy ánh mắt Đồng Gia Minh đang nhìn mình.
“Làm sao vậy?”
Đồng Gia Minh khẽ chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”
“Không có gì thì đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn bữa một bữa nào!”
Vốn dĩ người nhà họ Đồng định ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh trong thành phố, nhưng sau khi đến đó lại phát hiện ra đã hết thịt rồi.
Vì muốn ăn thịt, cuối cùng bọn họ quyết định cố nhịn thêm một chút nữa, nhẫn nhịn đến tiệm cơm quốc doanh huyện Duyên Khánh rồi ăn thỏa thích.
Ai ngờ bọn họ phải chờ xe mất một tiếng, ngồi xe hơn nửa tiếng, sau đó đi bộ nửa tiếng nữa mới đến tiệm cơm quốc doanh, lúc này đoàn người xếp hàng trước tiệm cơm đã rất dài rồi.
Người nhà họ Đồng: Bọn họ khổ quá mà.
“Sao bây giờ cô mới đến? Chúng tôi còn tưởng rằng cô không tới nữa!”
Trần Đại Ni và Hoàng Hương Lan cho rằng hôm nay Đồng Tuyết Lục sẽ không tới, không ngờ đến lúc này cô mới dẫn theo một đám người đến đây.
“Nói ra thì rất dài, đơn giản mà nói chính là “Cần tăng dân số” của em họ tôi bị người ta đá hỏng rồi.” Nói đến đó, cô còn cố ý dừng lại chỉ cho hai người xem: “Chính là cậu ta đấy, em họ tôi tên là Đồng Ngạn Lương.”
Đồng Ngạn Lương: “...”
Cậu ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, một tay vỗ mạnh xuống bàn: “Cô có thể câm miệng lại cho tôi được không?”
“Rầm!” Lại một tiếng vỗ bàn nữa vang lên!