Chương 53: Ly trà xanh thứ năm mươi ba

Những người được gọi là mãn cấp trà xanh, hầu hết da mặt đều đã luyện thành tường đồng vách sắt, đao thương bất nhập rồi.

Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cô nhấc chân đi về phía anh.

Lý Bích Hoa đã từng nói một câu, cảm thấy kinh diễm đều là vì chưa trải sự đời, chưa gặp được nhiều thứ kinh diễm hơn.

Đời trước có vô số người theo đuổi cô, trong đó còn có cả ngôi sao thần tượng... Cô trải đời không coi là thiếu, nhưng lúc này khi nhìn thấy Ôn Như Quy, cô vẫn bị kinh diễm như cũ.

Anh vẫn mặc một chiếc sơ mi trắng, dáng người cao ráo đứng ở đó, sống mũi như dãy núi, mắt như ánh sao, sắc mặt tuy rằng lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến tim người ta đập thình thịch.

Đồng Tuyết Lục bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đồng chí Ôn trùng hợp quá, không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này.”

Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác!

Ánh mắt Ôn Như Quy đảo qua mặt cô vài lần, sắc mặt thờ ơ nói: “Chào cô, đồng chí Đồng!”

“Đồng chí Ôn không thoải mái sao?”

“Không phải.”

Ôn Như Quy lên tiếng, nói xong hình như lại cảm thấy mình quá lạnh lùng.

Cho nên lại bổ sung một câu: “Dạ dày của ông nội tôi không thoải mái, tôi đưa ông ấy đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra một chút.”

Thời trẻ ông nội anh từng tòng quân, bị thương để lại không ít mầm bệnh, bây giờ tuổi tác lớn rồi, bác sĩ khuyên ông hàng ngày phải ăn kiêng, nhưng tính tình lão ngoan đồng này càng cấm ông ấy lại càng ăn, thường xuyên tránh né chú Tông ăn vụng.

Hôm qua, ông ấy lén lút xử lý một chai rượu trắng với chiến hữu mình, hôm nay cả hai người đều bị đưa vào bệnh việt.

Lần trước ông ấy giả vờ ốm lừa anh về nhà xem mắt, lần này khi nhận được điện thoại, anh còn tưởng rằng ông ấy lại đang lừa mình, không ngờ lại là thật.

“Dạ dày của người già tương đối yếu, phải cẩn thận một chút.”

Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục môi hơi cong lên, chiếc má lúm nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện bên khóe miệng, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Giống như người vừa rồi la hét ở sảnh tiếp khách không phải cô vậy.

“Ừ.”

Ôn Như Quy nhẹ nhàng đáp lời, cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi.

Tựa như người vừa lộ ra sắc mặt kỳ quái không phải là anh,

Đúng là người vừa đẹp trai vừa lương thiện, EQ cao, nhìn thấy rõ cũng không nói toạc ra.

Ấn tượng tốt về anh trong lòng Đồng Tuyết Lục lập tức tăng cao, giống như đơn hàng đợt giảm giá mạnh vậy.

Có điều lúc này tâm tư của cô đang đặt hết lên người đám cực phẩm ở quê quán kia, sau khi trả tiền thuốc men xong, cô lập tức tạm biệt Ôn Như Quy.

Ôn Như Quy nhìn theo bóng dáng Đồng Tuyết Lục đi xa dần, đang chuẩn bị quay về phòng, thì trông thấy một mái đầu bạc đang lấp ló ở chỗ ngoặt, đang lén lút nhìn về phía bên này.

Trong lòng Ôn Như Quy thở dài một hơi, bước đến đó nói: “Ông nội, sao ông lại ra đây?”

Ông Ôn không trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt vẫn nhìn về phía Đồng Tuyết Lục vừa biến mất, dùng cánh tay chọc vào người anh hỏi: “Như Quy, cô gái kia là ai? Sao ông nội chưa từng gặp bao giờ?”

Ôn Như Quy thản nhiên nói dối: “Là đồng nghiệp mới tới căn cứ.”

Ông Ôn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mặt anh một lát, phản bác rất khí phách: “Không thể nào! Cháu đừng lừa ông! Căn cứ chỗ cháu làm sao có thể có cô bé trẻ tuổi xinh đẹp như vậy!”

Coi ông là kẻ hồ đồ sao? Trong căn cứ có cô gái nào chưa có bạn trai, chưa có chồng mà ông không quen biết đâu.

Lời nói dối bị vạch trần, nhưng Ôn Như Quy vẫn không hề xấu hổ chút nào: “Cho nên mới nói là người mới tới, ông không quen biết.”

Ông Ôn không phục lắm: “Vậy cháu nói thử xem con bé tên gì? Là con gái nhà ai, năm nay bao nhiêu tuổi, đã có bạn trai hay chưa?”

“Ông nội, vào phòng thôi, đến giờ uống thuốc rồi.”

Ông cụ có ý định gì, anh hiểu rất rõ ràng.

Ông Ôn thấy anh mềm cứng không ăn, tức giận đến mức ria mép run lên.

Ông quay đầu lại hỏi chú Tông: “Tiểu Tông, cậu có nhìn rõ cô bé vừa rồi không? Khoảng bao nhiêu tuổi?”

Chú Tông liếc mắt nhìn Ôn Như Quy một cái, gãi gãi mũi giả vờ hồ đồ nói: “Tôi tuổi già mờ rồi, vừa rồi không thấy rõ lắm.”

Ông Ôn trợn trừng mắt: “Hồ Tông, cậu lập tức nói đúng sự thật cho tôi, đây là mệnh lệnh!”

Chú Tông hành quân lễ, nói: “Báo cáo tư lệnh, cô gái vừa rồi làn da rất trắng, dung mạo xinh đẹp, nhìn qua có vẻ như khoảng mười sáu mười bảy tuổi.”

Mười sáu mười bảy tuổi à…

Ông Ôn trợn mắt trừng cháu trai mình: “Trâu già gặm cỏ non, cháu đúng là đồ vô sỉ!”

Ôn Như Quy: “...”

Sau đó sắc mặt ông Ôn lại thay đổi, vỗ vai Ôn Như Quy như hai người anh em: “Nhưng mà cháu đừng tự ti, trâu già gặm được cỏ non chứng tỏ răng cháu tốt, nói ra thì cũng là kế thừa truyền thống tốt đẹp của ông nội.”

Ôn Như Quy: “...”

Chuyện trêu cợt cháu trai này, ông Ôn lúc nào cũng làm không biết mệt.

Chú Tông dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ôn Như Quy một cái.

Ôn Như Quy xoa xoa trán, nói: “Ông nội, cháu thấy tinh thần ông rất tốt, cháu không ở đây với ông nữa, cháu về căn cứ trước đây.”

Nói xong anh giao đơn thuốc trong tay cho chú Tông, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Ông Ôn đập cây gậy chống xuống mặt đất “Bộp bộp” gọi: “Thằng nhãi ranh quay về đây cho ông, cháu còn chưa nói cho ông biết cô bé kia tên là gì đâu!”

Ông càng gọi, bước chân Ôn Như Quy càng nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở cửa bệnh viện.

Ông Ôn thấy không thể gọi anh lại, thì quay đầu bĩu môi nói với chú Tông: “Tiểu Tông này, cậu xem cô gái vừa rồi có phải rất giống cháu dâu tương lai của tôi không?”

Chú Tông: “... Tư lệnh, tôi tuổi già mắt mờ, không nhìn thấy rõ lắm.”

Ông Ôn trừng mắt lườm chú Tông một cái, nói tiếp: “Vậy cậu nói xem năm nay tôi có thể được uống trà cháu dâu pha không?”

Chú Tông: “Tư lệnh, tôi tuổi già...”

“Cậu câm miệng cho tôi!”

Ông Ôn thấy ông ta nói đến nói đi chỉ có mỗi một câu như vậy, thì ghét bỏ không chịu nổi.

Ông hừ một tiếng, không thèm nói nữa, chống gậy quay về phòng bệnh.