Chương 52: Ly trà xanh thứ năm mươi hai

Bà nội?

Mọi người nghe thấy tiếng gọi này đều sửng sốt.

Chẳng lẽ người này chính là cô con gái bị nhận sai của Đồng Đại Quân?

Vẻ ngoài cũng quá xinh đẹp nhỉ?

Môi hồng răng trắng, làn da trên người trắng mịn mềm mại như có thể véo ra nước, còn cả cách ăn mặc nữa, chậc chậc, không hổ là con gái được nuôi dậy trong nhà quan lớn, khí chất đúng là không tầm thường.

Ngược lại ý nghĩ của Đồng Tuyết Lục lại hoàn toàn không giống bọn họ, cô quan sát đám người trước mặt, trong lòng suy nghĩ, đám dưa vẹo táo nứt này rốt cuộc từ đâu ra vậy?

Ánh mắt cô dừng trên người Tạ Kim Hoa.

Bà ta khoảng năm sáu mươi tuổi, dáng người ba mét bẻ đôi, làn da vừa đen vừa thô ráp, mắt tam giác, gò má cao, thể hiện vô cùng rõ ràng bốn chữ chanh chua độc ác.

Hai vợ chồng Đồng Đại Quân đều rất đẹp, ba an hem Đồng Gia Minh, và cả cơ thể này của cô nữa cũng được di truyền gen tốt của bọn họ.

Vốn dĩ cô còn cho rằng dù đám người bên phía quê quán Bắc Hòa không đẹp, nhưng ít nhất cũng như người bình thường, ai ngờ bọn họ lại khó coi như vậy, giống hệt hàng phế phẩm.

Đột nhiên, trong óc cô chợt lóe lên một ý nghĩ: Có lẽ Đồng Đại Quân không phải là con trai nhà họ Đồng?

Trong trí nhớ của cô, vẻ ngoài của Đồng Đại Quân không có một điểm nào giống Tạ Kim Hoa, cũng không giống hai người em trai mỏ chuột tai khỉ kia chút nào.

Chắc sẽ không máu chó như vậy chứ?

Đồng Tuyết Lục cảm thấy cần phải tìm hiểu rõ ràng chuyện về hai vợ chồng Đồng Đại Quân, có điều bây giờ không phải thời điểm tốt để hỏi vấn đề này.

Tạ Kim Hoa lấy lại tinh thần đầu tiên, bà ta trừng mắt mắng Đồng Tuyết Lục: “Mày chính là con gái Đồng Đại Quân à? Sao đến tận bây giờ, đến tận bây giờ mày mới tới đây?”

Đồng Tuyết Lục rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi bà nội, thật ra từ sáng sớm cháu đã bảo Gia Minh đến nhà ga đón mọi người rồi, không ngờ lại để lỡ, sau đó khi nhận được điện thoại chúng cháu lập tức chạy tới, nhưng bà cũng biết đấy chuyện chờ xe khó mà nói trước được, chúng cháu đợi hơn hai tiếng mới bắt được một chiếc xe đến đây.”

Vốn dĩ Tạ Kim Hoa cho rằng từ nhỏ cô đã sống trong gia đình giàu có, chắc chắn tính cách sẽ rất kiêu ngạo kinh thường người khác, không ngờ tính tình lại yếu đuối như vậy. Thấy thế bà ta lập tức kiêu căng nói:

“Không phải cha mẹ nuôi mày có chức có quyền sao? Chẳng lẽ mày không biết gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ lái xe đến đây đón chúng tao?”

Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt, vẻ mặt giật mình hiểu ra: “A, sau cháu lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ, để lần sau, lần sau chắc chắn cháu sẽ nhớ rõ.”

Tạ Kim Hoa nghẹn lời: “...”

Nhưng không đợi bà ta chửi ầm lên lần nữa, Đồng Tuyết Lục đã quay mặt nhìn về phía Đồng Ngạn Lương.

“Cậu chính là em họ Đồng Ngạn Lương hả? Tôi nghe nói “Cần tăng dân số” của cậu bị người ta đá hỏng rồi hả? Bây giờ cảm thấy thế nào? Thật sự bị đá hỏng rồi sao? Sau này còn lên được hay không? Có thể sinh được con hay không?”

Đồng Ngạn Lương: “...”

Người nhà họ Đồng: “...”

Người chung quanh nghe thấy thế, thiếu chút nữa đã bị chính nước miếng của mình sặc chết.

Cô gái này nhìn vẻ ngoài trắng nõn ngây thơ, lịch sự văn nhã như vậy, sao nói chuyện lại dũng mãnh thế?

Lần này, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía đũng quần Đồng Ngạn Lương.

Ánh mắt bọn họ như ngọn lửa nóng, khiến Đồng Ngạn Lương cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy.

Mặt cậu ta đỏ bừng lên, hung ác trừng mắt với Đồng Tuyết Lục: “Chị câm miệng cho tôi!”

Đồng Tuyết Lục lui về phía sau một bước, tay ôm ngực dáng vẻ như bị dọa sợ: “Em họ Đồng Ngạn Lương, cậu làm sao vậy? Có phải chỗ đó lại đau không? Hay là sau này thật sự không được?”

“...”

Đồng Ngạn Lương nghẹn họng, thiếu chút đã phun ra máu.

Con điếm đáng chết này, mỗi câu nói đều gọi tên của cậu, giống như sợ người ta không biết tên cậu vậy, không phải cô ta cố ý chứ?

Đúng là Đồng Tuyết Lục cố ý đấy.

Tin tức tốt như vậy đương nhiên phải công bố với thiên hạ rồi, khiến tất cả mọi người đều biết mới tốt.

Tạ Kim Hoa cũng tức giận không chịu nổi, đen mặt mắng: “Con nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc mày có biết nói chuyện không thế? Không biết cách ăn nói thì câm miệng lại cho tao, không ai bảo mày câm đâu.”

Đồng Tuyết Lục gãi gãi làn da dưới mắt, lộ ra vẻ mặt thẹn thùng: “Bà nội, cháu rất biết cách ăn nói, cảm ơn bà đã khích lệ.”

Tạ Kim Hoa suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài: “...” Tao không khen mày!

Ánh mắt người xung quanh đều nhìn vào người bọn họ, đặc biệt là đũng quần của Đồng Ngạn Lương, còn chậc lưỡi tiếc nuối.

Tạ Kim Hoa định mắng Đồng Tuyết Lục tiếp, nhưng lại sợ cô nói ra điều gì đó khiến bọn họ hộc máu, bà ta đen mặt nói: “Mày mau chóng đi thanh toán tiền thuốc men cho tao, chuyện khác về nhà rồi nói sau!”

Đồng Tuyết Lục ngoan ngoãn gật đầu, quay người lại nói với Đồng Gia Minh: “Gia Minh, em đưa mọi người ra ngoài trước đi, chị đi thanh toán tiền rồi ra ngoài tìm mọi người.”

Đồng Gia Minh gật đầu, sau đó mới mở miệng nói với Tạ Kim Hoa một tiếng: “Bà nội, chúng ta đi thôi.”

Đám người Tạ Kim Hoa nghẹn một bụng tức, nhưng lúc này lại không tiện phát tác.

Nghẹn khuất khỏi phải bàn!

Thấy bọn họ đã ra ngoài rồi, Đồng Tuyết Lục mới xoay người đi trả tiền thuốc men.

Ai ngờ cô vừa quay người lại, đã trông thấy Ôn Như Quy đứng cạnh nơi nộp tiền viện phí, đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Tình cảnh này đúng là... Có chút xấu hổ.