Chương 51: Ly trà xanh thứ năm mươi mốt

Hai người bắt xe vào trong thành phố, nhưng không vội vàng chạy tới bệnh viện.

“Đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn chút gì đã rồi qua đó sau.”

Đồng Gia Minh hơi sững sờ, cuối cùng cũng không nói gì cả, yên lặng đi theo Đồng Tuyết Lục.

Bữa ăn ấy kéo dài hai tiếng.

Đám người bên phía quê quán ở trong bệnh viện vừa đói vừa mệt.

Đặc biệt là hai người Tạ Kim Hoa và Đồng Ngạn Lương còn phải chịu đựng nỗi đau đớn về thể xác, đã sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

Đồng Ngạn Lương tức giận nói: “Bà nội, rốt cuộc khi nào bọn họ mới tới?”

Tuy rằng đã uống thuốc, nhưng chỗ đó của cậu ta vẫn vô cùng đau đớn, trước mặt nhiều người cậu ta không tiện dùng tay che lại.

Phiền chết người!

Tôn Quế Lan cũng thương con trai mình, bụng thì đói đến mức muốn chửi người rồi: “Mẹ, đã mấy tiếng rồi, có thể đám Gia Minh không tới hay không?”

Tạ Kim Hoa bị ngã rách cả môi, răng cửa gãy mất một cái, gương mặt cũng sưng lên, không tốt hơn Đồng Ngạn Lương chút nào.

Khuôn mặt bà ta như dưa chuột héo: “Nếu bọn nó dám không tới, khi về tao sẽ lột da.”

Đồng Nhị Trụ vuốt cái bụng đói meo của mình, nhổ một ngụm nước bọt, oán giận nói: “Tính tình đám nhóc kia y hệt cha mẹ chúng, còn nhỏ tuổi đã lắm mưu nhiều kế, nói không chừng đang cố ý trì hoãn không muốn tới đón chúng ta.”

Hắn ta vừa nói ra lời này, sắc mặt của người nhà họ Đồng càng khó coi hơn.

Ngoài hành lý của Tạ Kim Hoa bị cướp ra, hành lý của hai đứa con trai Đồng Nhị Trụ và Đồng Tam Tráng cũng bị cướp mất rồi, bây giờ một phân tiền nhà bọn họ cũng không lấy ra được.

Đêm qua đã ăn sạch bánh bột ngô rồi, vốn dĩ bọn họ nghĩ sáng nay sẽ tới được Kinh Thị, sau đó bảo đám Gia Minh cầm tiền dẫn bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện thế này.

Không có tiền còn bị đánh một trận, từ sáng đến giờ mười mấy tiếng đồng hồ rồi ngay cả một ngụm nước bọn họ cũng chưa uống, lúc này đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, tâm trạng bọn họ có thể tốt sao?

Giữa đại sảnh trong bệnh viện một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi đang chơi đùa ầm ĩ, cậu bé không cẩn thận va vào người Đồng Ngạn Lương, sau đó không những không khóc nhè, còn cười với Đồng Ngạn Lương một cái.

Đồng Ngạn Lương bị va phải, động đến chỗ đau khiến khuôn mặt cậu ta méo mó, lập tức đẩy cậu bé kia ra: “Đồ chết tiệt!”

Cậu bé bị đẩy ngã ra đất, khóc rống lên một tiếng.

Bà nội cậu bé đau lòng không chịu được, vội vàng chạy tới bế cháu trai mình chửi ầm lên: “Thằng nhãi ranh đoạn tử tuyệt tôn này, nếu cháu trai tao có việc gì, tao sẽ không để yên cho mày đâu.”

Miệng bà cụ kia cũng rất sắc bén, đặc biệt là bốn chữ đoạn tử tuyệt tôn, đã đâm thẳng vào dây thần kinh mẫn cảm của Đồng Ngạn Lương.

Ánh mắt cậu ta lộ ra vẻ hung ác: “Tôi sợ nhà bà chắc? Để xem tôi có giết chết nó được không!”

Bà cụ kia tức giận đến mức thở phì phò, bà ta chưa kịp nói gì, thì Tạ Kim Hoa và hai người con dâu đã gia nhập vào cuộc chiến.

Từ ngữ thô tục liên tiếp tuôn ra từ trong miệng bọn họ, khiến sảnh tiếp khách náo nhiệt vô cùng.

Thấy cảnh ấy, một vị y tá mập mạp bước đến quát to: “Đừng cãi nhau nữa, nếu còn làm ồn tôi sẽ bảo công an đến bắt hết về đồn.”

Lời này cừa nói ra, tất cả mọi người đều im bặt như ve sầu mùa đông.

Đồng Tuyết Lục đi đến cửa bệnh viện, đúng lúc trông thấy cảnh này.

Không cần Đồng Gia Minh giới thiệu, cô đã đoán ra được đám người cực phẩm kia chính là người bên quê quán Bắc Hòa.

Hương vị cực phẩm nồng nặc như vậy, dù xịt mười lọ nước hoa cũng không áp xuống được.

Đồng Nhị Trụ liếc mắt nhìn xung quanh, đột nhiên trông thấy Đồng Gia Minh đang đứng cạnh một cây cột, đôi mắt tam giác của hắn ta trợn trừng, nói: “Mẹ, kia không phải thằng nhãi ranh Đồng Gia Minh sao?”

Mọi người nghe thấy thế đều nhìn sang, sau đó lập tức bùng nổ.

Tạ Kim Hoa nhảy dựng lên mắng: “Cái thằng nhãi ranh chết tiệt này, mày chết ở đâu thế làm tao chờ cả buổi không thấy bóng người? Mày định khiến tao đói chết sao?”

Tôn Quế Lan bĩu môi rầm rì nói: “Chúng ta gọi điện thoại qua đó đã bốn năm tiếng rồi, bây giờ nó mới chậm rãi khoan thai đến đây, không phải tâm tư bất chính thì là gì?”

Những người khác cũng hung ác trừng mắt nhìn Đồng Gia Minh, giống như cậu là kẻ thù giết cha của bọn họ vậy.

Đồng Tuyết Lục quay đầu nhìn Đồng Gia Minh một cái, mặt cậu không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn người nhà họ Đồng không có một chút độ ấm nào.

Cô khẽ hé miệng, nói: “Đi thôi, chúng ta qua đó gặp bọn họ.”

Nói xong, Đồng Tuyết Lục nhấc chân đi về phía đám người kia.

Tuy rằng trên chân cô không đi giày cao gót, nhưng tư thế hiên ngang oai hùng, khí tràng một mét tám.

Người nhà họ Đồng cũng nhanh chóng để ý đến Đồng Tuyết Lục.

Ánh mắt Đồng Nhị Trụ sáng lên, dừng trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Đồng Tuyết Lục, sau đó lướt xuống ngực, rồi lướt xuống vòng eo nhỏ nhắn một tay hắn có thể ôm hết kia, trong mắt hiện ra vẻ tà ác.

Tôn Quế Lan đập mạnh một cái vào tay hắn ta, đen mặt nói: “Mắt anh đang nhìn ở đâu thế?”

Đồng Nhị Trụ vuốt cằm, xấu hổ cười: “Không nhìn gì cả.”

Đồng Tuyết Lục đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Tạ Kim Hoa nói: “Bà nội, chúng cháu tới đón bà.”