Trong đầu Đồng Tuyết Lục đều là dấu chấm hỏi, cô nhận ra được chữ viết trong tờ giấy này là của Đồng Gia Minh, nhưng chính vì như vậy cô mới không thể hiểu nổi.
Không phải Đồng Gia Minh đến nhà ga đón người à? Sao bây giờ lại viết giấy nhắn cho cô?
Còn nữa, sao cậu không trực tiếp vào nhà, còn phải lén lút hẹn cô ra ngõ sau gặp mặt làm gì?
Cũng may bây giờ là ban ngày, cô không phải sợ hãi có điều gian trá.
Cô nói với Đồng Gia Tín một tiếng, sau đó nhấc chân ra ngoài.
Vừa đi qua chỗ ngoặt, cô đã trông thấy Đồng Gia Minh đang đứng ở ngay đầu ngõ.
Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu qua ngõ nhỏ, hắt lên bóng dáng gầy gò của cậu thiếu niên kia.
Cậu đứng yên không nhúc nhích, khi nghe thấy tiếng bước chân, mới ngẩng đầu lên. Bình thường cậu luôn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này trong đôi mắt đen láy lại có chút mất tự nhiên.
Đồng Tuyết Lục thản nhiên hỏi: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đồng Gia Minh mím chặt môi lại, đơn giản kể ra chuyện đã xảy ra ở nhà ga một lượt.
Đồng Tuyết Lục nghe xong thì sững sờ một lúc, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Cho nên cậu trơ mắt nhìn Đồng Ngạn Lương bị đánh, sau khi cậu ta bị thương chẳng những không ra tay giúp đỡ, còn xoay người đi luôn giả vờ như không nhìn thấy gì cả?”
“Ừ.”
Đôi mắt đen như mực của Đồng Gia Tín nhìn về phía cô, trong mắt đã không còn vẻ bình tĩnh trước đây nữa.
Không thể đón được người bên phía quê quán về nhà, cậu khong biết mình làm như vậy có phá hoại kế hoạch của Đồng Tuyết Lục không, cho nên mới mượn bút viết chữ nhờ người đưa cho cô.
Ngay sau đó Đồng Tuyết Lục đột nhiên phát ra tiếng cười giòn giã, cười đến mức hai tay vung vẩy vỗ vỗ vào bờ vai cậu: “Ha ha ha ha... Làm tốt lắm!”
Không ngờ vậy mà còn có niềm vui bất ngờ thế này!
Trước đây cô đã từng nghĩ đến chuyện biến Đồng Ngạn Lương thành thái giám, chỉ là không dễ thực hiện, hơn nữa bây giờ cậu ta vẫn chưa làm ra những chuyện ghê tởm kia, cho nên cô chỉ nghĩ mà thôi.
Không ngờ kẻ đê tiện có trời phạt, ông trời cũng không dung tha!
Đồng Gia Minh thấy cô cười thì sững sờ: “Tôi làm như vậy không phá hỏng kế hoạch của chị chứ?”
Đồng Tuyết Lục cười toe toét, lắc đầu: “Không, cậu làm tốt lắm! Tôi bảo cậu dẫn bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh, là muốn thể hiện chúng ta hiếu thảo cho mọi người xem.”
Như vậy sau này khi cô tiến hành các bước tiếp theo, người khác sẽ không nghi ngờ bọn họ.
Đến tận bây giờ Đồng Gia Minh vẫn chưa biết kế hoạch hoàn chỉnh của cô là gì, nhưng mà cô không nói, cậu cũng không hỏi.
Đồng Tuyết Lục đang tự hỏi xem tiếp theo nên sắp xếp Đồng Gia Minh thế nào, để cậu về nhà đúng là không được thỏa đáng lắm.
Đúng lúc ấy, một bóng người vội vã chạy đến từ trong ngõ nhỏ bên cạnh, cô nhanh chóng gọi đối phương lại: “Chủ nhiệm Mã, bác đi đâu thế?”
Chủ nhiệm Mã nghe thấy giọng Đồng Tuyết Lục, vội vàng dừng lại: “Tuyết Lục, sao cháu vẫn ở chỗ này? Bà nội với em họ cháu đã xảy ra chuyện rồi!”
“Hả? Bọn họ làm sao vậy?”
Sắc mặt lo lắng và khiếp sợ của Đồng Tuyết Lục như gãi đúng chỗ ngứa.
“Bác cũng không rõ lắm, bọn họ gọi điện thoại đến nhà xưởng nói bọn họ gặp phải cướp, bây giờ đang ở trong bệnh viện không có tiền trả tiền thuốc men, bảo các cháu nhanh chóng mang tiền đến.”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại: “Chẳng trách Gia Minh đến nhà ga lại không đón được người, hóa ra đã xảy ra chuyện như vậy!”
Chủ nhiệm Mã mệt đến mức thở phì phò, lúc này bà mới để ý thấy Đồng Gia Minh đang đứng bên cạnh: “Hai đứa mau chóng đến bệnh viện đi, kẻo chậm trễ!”
Đồng Tuyết Lục gật đầu liên tục: “Cháu về nhà lấy tiền trước đã, cảm ơn chủ nhiệm Mã.”
Chủ nhiệm Mã xua tay, bảo cô mau đi đi.
Đồng Tuyết Lục vừa vào khu tập thể, lập tức đã làm ồn ào đến mức cả khu tập thể điều biết chuyện này: “Bác Thái, bác Thái.”
Bác Thái bị tiếng kêu của cô dọa sợ, vội vàng chạy ra từ nhà hàng xóm: “Sao thế sao thế? Tuyết Lục, cháu gọi bác có chuyện gì không?”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại, dáng vẻ vô cùng lo lắng: “Bác Thái, chủ nhiệm Mã vừa đến đây nói với cháu, bà nội với em họ cháu bị người ta đánh đưa vào bệnh viện rồi, bây giờ cháu phải qua đó đưa tiền cho bọn họ, nhờ bác để ý đến Gia Tín và Miên Miên hộ cháu một chút.”
Bác Thái chấn động: “Ôi trời ơi, sao lại bị người ta đánh? Ban ngày ban mặt ai dám làm càn như vậy?”
Bác Thái vừa cất lời, rất nhiều người đều nghe thấy, bọn họ ồn ào chạy ra khỏi phòng, mồm năm miệng mười hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Đồng Tuyết Lục lại kể thêm một lần nữa: “Cháu cũng không biết vì sao bọn họ bị người ta đánh nữa, bây giờ cháu phải qua bệnh viện luôn, đợi đến khi về cháu sẽ nói với mọi người.”
Bác Thái trấn an cô: “Được rồi, hai đứa đi mau đi, Gia Tín và Miên Miên cứ để đó bác trông giúp cho, cháu cũng đừng lo lắng quá, chắc là sẽ không có việc gì đâu.”
“Cảm ơn bác Thái.”
Giọng Đồng Tuyết Lục có chút nghẹn ngào, tay cầm tiền, mày nhíu lại chạy ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi khu tập thể, cô lập tức giãn mày ra.
Nhíu mày lâu như vậy, nếu như tạo thành nếp nhăn thì thua thiệt lớn.
Đồng Gia Minh trông thấy sắc mặt cô thay đổi một trăm tám mươi độ chỉ trong chớp mắt, cũng không sợ hãi vì đã quá quen rồi.
Xin phép ace cho ad giới thiệu truyện mới của nhà edit:
Tên truyện: Nguyên phối trọng sinh sau khi bị đoạt khí vận
Tác giả: Tần Hoàng
Tô Nhuyễn dính phải cô em họ là người xuyên sách.
Em họ muốn trở thành “Tướng quân phu nhân” có quyền thế, được sủng trong lòng bàn tay, nên đã cướp đoạt vị hôn phu quân nhân tàn tật của Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn thì bị ép phải gả cho thanh niên đang xây dựng sự nghiệp, trong túi không có bao nhiêu tiền.
Kết quả em họ không thể trở thành Tướng quân phu nhân cao cao tại thượng, còn Tô Nhuyễn ở bên thanh niên đang xây dựng sự nghiệp lại tích cóp được gia tài bạc tỷ, trở thành phu nhân nhà giàu.
Một sớm trọng sinh, Tô Nhuyễn phát hiện em họ đang tích cực quyến rũ thanh niên gây dựng sự nghiệp kia, muốn lần nữa đẩy vị hôn phu quân nhân tàn tật lại cho cô.
Tô Nhuyễn:…… Bệnh ghen ghét lại tái phát rồi à? Đời này muốn làm phu nhân nhà giàu sao?
Cô cảm thấy cực kỳ buồn cười, đời trước cả đời cô như khổng tước xòe đuôi, bày ra kiêu ngạo của mình cho mọi người xem.
Còn sau lưng? Bao nhiêu nước mắt có ai hiểu thấu.
Đời này sống lại, ai thèm kết hôn?
Sống một mình sung sướng không thơm bơ hơn sao? Gả chồng sẽ chỉ ảnh hưởng tới việc hưởng thụ cuộc sống của cô mà thôi. Cho nên khi bị đẩy đến trước mặt người đàn ông tuấn mỹ đang chống gậy, Tô Nhuyễn không hoảng hốt chút nào.
Vị này chính là kẻ điên trong truyền thuyết, buồn vui thất thường, không gần nữ sắc, cả đời kiên quyết không kết hôn.
Đời trước em họ lì lợm la liếm vẫn không thực hiện được ước nguyện.
Bây giờ chắc cô cũng chỉ đi ngang sân khấu mà thôi.
Nào ngờ lại nghe thấy anh lười biếng mở miệng: Muốn điều kiện gì cứ việc nói.
Tô Nhuyễn:!!???? Sao… Sao lại thế này?
Không phải lạnh nhạt vô tình à? Sao lại biến thành cầu gì được nấy rồi?
Nhiều năm về sau, em họ vừa xử lý chuyện con riêng của chồng xong, lại bị ép tới tìm Tô Nhuyễn vay tiền quay vòng tài chính.
Khi cô ta đứng trước cổng lớn nhà họ Lộc ăn nói khép nép, nhìn người đàn ông đáng sợ trước mắt sủng Tô Nhuyễn trong lòng bàn tay, muốn gì được nấy, đầu óc hỏng mất…
Rốt cuộc… rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Đời trước rõ ràng anh ta không gần nữ sắc cơ mà? Quá không công bằng!
Thể loại: Nữ cường trọng sinh, ngược tra, vả mặt, làm giàu, ngôn tình, thập niên 90