Chương 49: Ly trà xanh thứ bốn mươi chín

Lần này Trần Đại Ni không nói gì, ngược lại Hoàng Hương Lan mở miệng: “Chị họ tôi, chỉ ấy sẽ không làm như vậy, nếu chị ấy làm thế, đến lúc đó dì và dượng tôi chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với chị ấy!”

Trần Đại Ni lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Hương Lan nói có lý, nhà mẹ đẻ không chỉ không thấu hiểu, ủng hộ chị ấy, mà người xung quanh cũng sẽ cảm thấy chị ấy là người tâm địa độc ác!”

Thậm chí đợi sau này khi con gái chị ấy trưởng thành, nói không chừng cũng sẽ oán hận người làm mẹ này.

Cánh môi hồng hào của Đồng Tuyết Lục hơi cong lên: “Nếu chuyển vị trí công việc của anh rể cô cho chú, hoặc anh họ chị ấy thì sao? Cô nói xem liệu bọn họ còn phản đối chị họ cô đi cử báo không?”

Hoàng Hương Lan lại kêu lên một tiếng, miệng há hốc ra, rất lâu sau vẫn chưa nói ra được lời nào.

Hà Bảo Căn là công nhân xưởng máy móc, tiền lương mỗi tháng lên đến năm mươi tệ, thuộc hàng ngũ có tiền lương cao nhất trong giới công nhân.

Nếu Tô Tú Anh cử báo hai mẹ con Hà Bảo Căn, đến lúc đó công việc của anh ta sẽ rơi vào tay Tô Tú Anh, Tô Tú Anh có thể lựa chọn bán nó đi, cũng có thể lựa chọn đưa cho người nhà mẹ đẻ.

Tiền tài động lòng người, người nhà mẹ đẻ khó đảm bảo sẽ không động tâm.

Tô Tú Anh hoàn toàn có thể dùng nó làm điều kiện nói chuyện với người nhà mẹ đẻ, ngoài việc cần bọn họ ủng hộ ra, chị ấy còn có thể yêu cầu bọn họ trông con cho mình, như vậy sau này chị ấy có thể yên tâm ra ngoài làm việc được rồi.

Còn về cái nhìn của những người khác, thì càng đơn giản hơn, đổi sang công việc khác, đổi môi trường sống khác là được.

Trước đây Đồng Tuyết Lục từng nghĩ tới biện pháp này rồi, chỉ là cô vừa mới quen biết Tô Tú Anh, có vài lời cô không tiện nói ra.

Đồng Tuyết Lục: “Cô chuyển những lời này của tôi cho chị họ cô, tự mình cứu mình mới là tốt nhất, nếu bản thân muốn được sống hạnh phúc, nhất định phải tự mình đứng dậy. Cô bảo chị ấy suy nghĩ kỹ càng, có điều nhớ không được để người khác biết những lời này, đặc biệt là nhà mẹ đẻ chị ấy!”

Nếu đã như vậy rồi Tô Tú Anh vẫn không thể hạ quyết tâm được, thì cô cũng không còn cách nào khác.

Có thể là vì vẻ mặt của Đồng Tuyết Lục quá nghiêm túc, nên Hoàng Hương Lan không nhịn được vô thức gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói với người khác.”

Trần Đại Ni nhìn Đồng Tuyết Lục, không ngờ cô còn nhỏ tuổi, mà đã suy nghĩ được chu đáo như vậy.

Đáng tiếc chồng và mẹ chồng không đánh cô ta, nếu không cô ta cũng có thể dùng biện pháp đại nghĩa diệt thân này, a phi phi phi, còn lâu cô mới cảm thấy đáng tiếc, cô chỉ nghĩ một chút mà thôi.

Đồng Tuyết Lục không biết ý nghĩ trong đầu Trần Đại Ni.

Cô nói với hai người, hôm nay sẽ dẫn người nhà đến đây ăn cơm, nhờ hai người bọn họ giúp đỡ giữ lại cho cô chút đồ ăn.

Chút chuyện nhỏ này, đương nhiên Hoàng Hương Lan và Trần Đại Ni sẽ không từ chối.

Đồng Tuyết Lục thấy thời gian vẫn còn sớm, thì mua thêm mấy chiếc bánh bao nhân thịt mang về cho đám Đồng Miên Miên ăn.

**

Về đến khu tập thể.

Mọi người trông thấy cô tay không quay về, đều tò mò hỏi: “Cháu gái, cháu không mua được thịt sao?”

Đồng Tuyết Lục mang vẻ mặt uể oải, nói: “Đúng vậy, xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ, đợi đến lượt cháu thì đã bán hết rồi.”

Chuyện kiểu này xảy ra rất thường xuyên, cho nên mọi người nghe xong cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Đồng Tuyết Lục đi khỏi, Đồng Gia Tín nắm tay em gái Đồng Miên Miên của mình, hai người ngồi ngoài sân gần nửa tiếng, bởi vì thấy hai người vẫn luôn ngủ gà ngủ gật, nên mọi người đều khuyên bọn họ về nhà ngủ bù.

Khi Đồng Tuyết Lục bước vào phòng, hai người vẫn đang ngủ.

Đồng Tuyết Lục bước đến đánh thức bọn họ: “Miên Miên mau dậy đi, chị mua bánh bao nhân thịt cho em ăn này.”

Đồng Gia Tín nghe thấy bốn chữ “Bánh bao nhân thịt”, thì lập tức mở to mắt ngồi dậy: “Bánh bao nhân thịt ở đâu? Bánh bao nhân thịt ở đâu?”

Đồng Tuyết Lục lấy bánh bao nhân thịt trong túi xách bộ đội ra, hai mắt Đồng Gia Tín sáng ngời, gào lên một tiếng rồi nhào đến.

Dáng vẻ ấy giống hệt một con sói đã bị bỏ đói nhiều ngày.

Đồng Miên Miên tỉnh lại trông thấy bánh bao nhân thịt, đôi mắt to tròn long lanh cũng cong cong thành hình trăng nón, ôm lấy một cái bánh bao nhân thịt, từ tốn gặm từng miếng nhỏ một.

Dáng vẻ ấy khiến người ta nghĩ ngay đến chú chuột Hamster nhỏ, cực kỳ đang yêu.

Hai người vừa ăn xong, Trư Đản đã mang theo mông trần chạy vào, đưa một tờ giấy cho cô: “Chị, cho chị này!”

Đồng Tuyết Lục sửng sốt: “Đây là cái gì?”

Trư Đản lắc lư cái đầu: “Không biết, có anh trai nhỏ ở bên ngoài cho em kẹo bảo em đưa nó cho chị.”

Nói xong cậu ta đưa viên kẹo sữa cầm chặt trong tay cho Đồng Tuyết Lục xem.

Đồng Tuyết Lục nhận lấy tờ giấy, xoa đầu cậu bé, bảo cậu ra ngoài chơi.

Trư Đản vuốt quả đầu trọc mới cạo của mình, nhếch miệng cười, sau đó bỏ chạy.

Đồng Tuyết Lục mở tờ giấy ra, trong đó chỉ viết ba chữ: Ra ngõ sau.