Chương 60: Ly trà xanh thứ sáu mươi

Đồng Gia Minh không rõ vì sao đột nhiên cô lại hỏi đến ông nội, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Đã từng gặp, làm sao vậy?”

“Cha chúng ta có giống ông nội không?”

Đồng Gia Minh nhíu mày lại: “Giống, vẻ ngoài của cha giống ông nội, không giống bà nội.”

Vẻ ngoài giống, vậy chứng tỏ có lẽ Đồng Đại Quân cũng là con cái nhà họ Đồng, chẳng lẽ...

“Trước khi cưới bà nội, ông nội đã từng lấy vợ khác chưa? Ý của tôi là cha chúng ta có thể không phải do bà nội sinh ra không?”

Đồng Gia Minh lắc đầu: “Không, ông nội chỉ cưới một mình bà nội.”

Khi bảy tám tuổi cậu đã từng nghi ngờ chuyện này, khi về quê còn lén lút hỏi thăm, nhưng điều khiến cậu rất thất vọng chính là, cha cậu thật sự là do bà nội sinh ra.

Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế cũng rất thất vọng.

Không ngờ bà già mặt dưa chuột héo Tạ Kim Hoa kia lại có thể sinh ra đứa con trai đẹp như vậy.

Hơn nữa còn thiên vị đến mức này cũng quá kỳ ba, trước khi xuyên sách, cha cô cũng thiên vị em gái kế, khi còn nhỏ cô luôn cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nhưng so sánh với Tạ Kim Hoa thì... Ít nhất cha cô vẫn có chút tình người.

Đến tối, một phòng không thể ngủ quá nhiều người, Đồng Tuyết Lục đề nghị phụ nữ ngủ trong phòng, đàn ông ra ngoài ngủ.

Bây giờ là mùa hè, ngủ bên ngoài còn mát mẻ hơn trong nhà một chút, cho nên đám đàn ông phía quê quán cũng không phản đối.

**

Ngày hôm sau, Đồng Tam Tráng lấy hai phần tiền xe từ vợ và mẹ đẻ mình, ngồi xe buýt lên thành phố tìm hiểu tin tức về Đồng Chân Chân.

Đồng Nhị Trụ thì ở ngoài sân nói chuyện phiếm với đám đàn ông trong khu tập thể, tìm hiểu tin tức về quan hệ giữa Đồng Tuyết Lục và nhà họ Đồng kia.

Tin tức hỏi thăm được là, Đồng Chân Chân thật sự đã bị đưa đến nông trường, người nhà họ Đồng bên kia đối xử với Đồng Tuyết Lục thật sự rất tốt, Đồng Tuyết Lục vào thành lần nào khi về cũng xách theo túi lớn túi nhỏ.

Nghe thấy tin tức ấy, cuối cùng Tạ Kim Hoa cũng yên tâm rồi.

Sau đó khi xưởng trưởng hỏi Đồng Tuyết Lục đã đưa tiền an ủi cho bà ta chưa, bà ta lập tức trả lời đã đưa rồi.

Bà ta nói dối, nhưng mọi người đều cho là sự thật.

...

Ở tiệm cơm quốc doanh huyện, hôm nay Hoàng Hương Lan xin nghỉ, sau đó vào thành phố tìm chị họ mình.

Nhìn thấy chị họ, nước mắt cô rớt xuống ngay tại chỗ: “Chị họ, anh rể, anh ta đúng là... Không phải con người!”

Ngày hôm đó sau khi Tô Tú Anh từ bệnh viện về nhà lại bị đánh một trận nữa, khuôn mặt sưng vù lên.

Hoàng Hương Lan nhìn xung quanh thấy người nhà họ Hà không có ở nhà, thì nhỏ giọng nói: “Chị họ, đồng chí Đồng nói cô ấy có thể giúp chị, cô ấy còn bảo em nhắn với chị mấy câu.”

Sau đó cô kể lại những lời Đồng Tuyết Lục nói cho Tô Tú Anh nghe.

Tô Tú Anh nghe xong, ánh mắt sáng lên, nhưng rất nhanh lại bắt đầu rối rắm.

“Chị họ, em cảm thấy nếu làm theo cách đồng chí Đồng nói, chắc chắn sẽ được, chị còn rối rắm điều gì? Chẳng lẽ chị còn chờ mong anh rể thay tính đổi nết sao?”

Hoàng Hương Lan thấy chị ấy như vậy, thì có chút hận sắt không thành thép.

Trước đây đối với chuyện gả chồng cô rất chờ mong, nhưng sau khi nhìn thấy cuộc hôn nhân của chị họ, bây giờ cô lại có chút khủng hoảng.

Tô Tú Anh khẽ lắc đầu: “Không, chị đã không còn chờ mong gì vưới anh ta nữa rồi, thật ra chị cũng không biết mình đang rối rắm chuyện gì nữa.”

Cuộc sống bây giờ của chị đã là một bãi bùn lầy rồi, nhưng mà chị sợ sau khi rời khỏi bãi bùn ấy, cuộc sống lại càng hỏng bét hơn, còn không bằng sống trong bùn lầy.

Hoàng Hương Lan đang định tiếp tục khuyên bảo, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, cô vội vàng nuốt lời đang định nói vào trong.

Hà Bảo Căn bước từ ngoài vào, cục cằn mắng chửi: “Cô còn định nằm trên giường bao lâu nữa hả? Tháng này cô xin nghỉ bao nhiêu ngày rồi? Nếu còn tiếp tục như vậy, cô định không lấy tiền lương tháng này à?”

Mắng xong anh ta mới nhìn thấy Hoàng Hương Lan đang ngồi trong phòng, nhưng mà anh ta lại không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

Tô Tú Anh nghe thấy tiếng mắng của anh ta, cả người không không chế được bắt đầu run rẩy: “Tôi... Chiều nay tôi sẽ đi làm.”

Không phải chị không muốn đi làm, mà là phần eo bị anh ta đá bị thương, vừa đứng dậy đã đau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hơn nữa trên mặt chị còn nhiều vết bầm tím như vậy, chị không muốn bị người ta chỉ chỏ.

Hà Bảo Căn lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng giả chết trước mặt ông đây, không bị làm sao thì mau đứng dây nấu cơm đi!”

Nói xong, anh ta cũng không thèm chào hỏi Hoàng Hương Lan, mà trực tiếp quay đầu đi thẳng.

Hoàng Hương Lan tức giận đến mức cả người run rẩy: “Anh ta, anh ta thật sự rất quá đáng!”

Hai hàng nước mắt chảy ra từ trong mắt Tô Tú Anh.

Trước kia anh ta còn có chút cố kỵ, nhưng sau đó thấy chị bị đánh mà người nhà mẹ đẻ chị ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng, mỗi lần đánh chị anh ta càng nặng tay hơn.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên trầm mặc, Hoàng Hương Lan cũng không biết nên nói gì bây giờ.

Tô Tú Anh sợ Hà Bảo Căn quay về ngay cả Hoàng Hương Lan cũng bị mắng, chị vội vàng nói: “Em về đi, chị sẽ suy nghĩ kỹ về việc này!”

Hoàng Hương Lan thở dài quay đi.

Nhìn theo bóng dáng em họ mình, bàn tay đặt bên người Tô Tú Anh chậm rãi nắm chặt lại thành nắm đấm.