Đến giữa trưa, quả nhiên xưởng trưởng Vu đã quay lại.
Lần này mẹ ông ấy ở nông thôn bị ốm nặng, gọi điện thoại đến nói có thể sẽ không qua khỏi, bảo ông ấy nhanh chóng về quê, sau khi vội vàng sắp xếp công việc ông ấy đã về quê luôn.
Ngồi ô tô vài ngày mới về đến quê, còn phải thức đêm chăm sóc mẹ mình, ông ấy mệt đến mức cả người đều tiều tụy, đợi đến khi bệnh của mẹ ông ta khá lên, ông ta lại ngồi xe suốt đêm chạy về Kinh Thị.
Bây giờ vừa mới đến xưởng, còn chưa kịp uống ngụm nước, chủ nhiệm Mã đang mang vẻ mặt nghiêm túc bước vào.
“Xưởng trưởng Vu, tôi có vài lời liên quan đến chuyện tiền an ủi của nhà họ Đồng muốn nói với ông.”
Xưởng trưởng Vu buông cái ca tráng men trong tay xuống: “Cô nói đi.”
Sau đó chủ nhiệm Mã bắt đầu nói từ việc khi còn sống vợ chồng nhà họ Đồng chăm chỉ đến mức nào, sau khi bọn họ mất đám trẻ đáng thương ra sao, còn nói mẹ của Đồng Đại Quân ở quê đã phát điên rồi, tóm lại chính là cảnh ngộ nhà họ Đồng gặp phải cực kỳ bi thảm, nếu xưởng trưởng Vu không nhanh chóng đưa tiền an ủi cho Đồng Tuyết Lục thì ông ấy chính là người vô tâm!
Nhưng xưởng trưởng Vu có thể ngồi vào vị trí này, tất nhiên không phải người dùng dăm ba câu là có thể lừa dối được: “Ý của cô là người con gái kia của Đồng Đại Quân đã quay về, bây giờ còn đang làm việc phải không?”
Chủ nhiệm Mã gật đầu: “Đứa bé kia làm việc nghiêm túc, đối xử với em trai em gái cũng rất yêu thương, quan tâm, là đứa trẻ vô cùng đáng tin cậy.”
Xưởng trưởng Vu xua tay: “Ừ, tôi biết rồi, cô bảo con bé qua đây một chuyến đi.”
Ông ấy không tin lời chủ nhiệm Mã nói.
Ngay cả cha mẹ ruột của mình còn không nhận, đáng tin cậy cái rắm!
Chủ nhiệm Mã không biết suy nghĩ của xưởng trưởng, bà ấy vội vàng đứng dậy đi thông báo cho Đồng Tuyết Lục.
Sau khi nói lời cảm ơn với chủ nhiệm Mã, Đồng Tuyết Lục không vội vàng, không hoảng hốt đi về phía văn phòng của xưởng trưởng.
Người được gọi là trà xanh, phần lớn đều là người có sức quan sát tốt nhất.
Vừa bước qua cửa văn phòng, Đồng Tuyết Lục đã lập tức nhận ra xưởng trưởng Vu bất mãn với cô.
Lúc này càng giải thích sẽ tạo ra ấn tượng càng kém, tốt nhất là nên đánh đòn phủ đầu.
Cô vừa bước vào, vừa móc một tờ giấy trong túi ra, nói: “Nghe nói sức khỏe của mẹ xưởng trưởng không tốt lắm, cháu có phương thuốc của ngự y trong cung trước kia để lại, có hiệu quả điều dưỡng cường kiện sức khỏe, xưởng trưởng nhìn thử xem có thích hợp không.”
“…”
Xưởng trưởng Vu đang định nói lời trách cứ lập tức bị chặn họng, lời nói từ chối cũng bị nghẹn ở đó.
Phương thuốc do ngự y để lại chính là thứ tốt.
Mẹ ông ấy bị bệnh là do khi còn trẻ làm lụng quá vất vả, đặc biệt là trong mấy năm nạn đói xảy ra, vì tiết kiệm đồ ăn để lại cho mấy anh em bọn họ, bà đói đến mức chỉ còn da bọc xương, sau này tuy rằng cuộc sống dần dần tốt lên, nhưng sức khỏe lại không tốt lên được.
Chần chừ một chút ông ta mới nhận lấy phương thuốc, nói: “Phương thuốc này... Cháu lấy đâu ra?”
Đồng Tuyết Lục nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Là cha mẹ nuôi cho cháu.”
Thật ra phương thuốc này là do một người thầy thuốc trung y kiếp trước cho cô, có tác dụng bồi dưỡng nhất định, người nào cũng dùng được.
“Cảm ơn cháu, đồng chí Tiểu Đồng.”
Đồng Tuyết Lục trưng ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Xưởng trưởng đừng khách khí, ngài mau cất phương thuốc lại đi, đừng để người khác trông thấy.”
Xưởng trưởng Vu gấp gọn phương thuốc bỏ vào túi, sau đó lại mở miệng hỏi: “Trước khi cha mẹ cháu xảy ra chuyện, vì sao cháu chưa từng xuất hiện?”
Qua chuyện phương thuốc rõ ràng sắc mặt ông ấy đã dịu đi, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
Ai ngờ ông ấy vừa hỏi thế, hốc mắt Đồng Tuyết Lục đã đỏ lên, một giây sau cô lại bắt đầu biểu diễn.
“Cháu biết trong mắt xưởng trưởng, cháu là đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng mà đột nhiên cha mẹ sống cùng mình từ nhỏ lại không phải cha mẹ, lúc ấy cháu thật sự vừa sợ hãi vừa mê mang, đợi đến khi cháu không sợ hãi, không mê mang nữa, cha mẹ cháu... hu hu... bọn họ đã... hu hu...”
“Trước đây khi người thân ở ngay trước mặt cháu không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi rồi, cháu hối hận cũng không kịp nữa. Chuyện thống khổ nhất trên đời này có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi, nếu trời cao có thể cho cháu cơ hội làm lại từ đầu, cháu sẽ nói với cha mẹ cháu hai chữ: Xin lỗi!”
Nói xong câu cuối, vẻ mặt cô cực kỳ bi ai, nước mắt rơi xuống như mưa.
Xưởng trưởng Vu sợ nhất là trông thấy phụ nữ khóc, thấy cô khóc thảm thương như vậy, ông ấy lập tức đau đầu: “Cháu, cháu đừng khóc nữa! Không gì tốt hơn là biết sai chịu sửa, ai chẳng có lúc làm sai, huống chi cháu còn nhỏ tuổi chưa trải sự đời, nếu cha mẹ cháu biết được, chắc chắn sẽ tha thứ cho cháu!”
Hai mắt Đồng Tuyết Lục đẫm lệ nhìn ông ấy: “Thật vậy chăng? Cha mẹ cháu thật sự sẽ tha thứ cho cháu chứ?”
Xưởng trưởng Vu vội vàng gật đầu: “Sẽ!”
Nghe thấy thế vẻ mặt Đồng Tuyết Lục mới tỏ ra an tâm: “Nghe xưởng trưởng nói như vậy, lòng cháu dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Thấy cô không khóc nữa, cuối cùng xưởng trưởng Vu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước đây ông ấy cảm thấy đứa trẻ này không có lương tâm, lúc này thấy cô vừa than thở vừa khóc lóc như vậy, lại nói ra những lời chân tình như thế, ông ấy cảm thấy có thể mình đã hiểu lầm cô rồi.
Huống chi ông ấy còn nhận của cô một trương phương thuố nữa, sao có thể không biết xấu hổ lại nói ra lời trách cứ cô?