Chương 36: Ly trà xanh thứ ba mươi sáu

Đồng Tuyết Lục xoa bóp hai bả vai đau nhức cứng đờ, cô không muốn tiếp tục làm công việc này nữa.

Bên trong xưởng dệt, công nhân dệt và công nhân bốc xếp là bộ phận mệt nhất, nhưng mà công nhân bốc xếp còn có thể tạm nghỉ một chút, công nhân dệt lại không được, từ lúc bắt đầu làm việc phải làm liên tục đến tận lúc tan tầm, có khi buổi tối còn phải tăng ca.

Cô không chịu nổi.

Cần phải đổi sang công việc khác mới được!

Ngay khi Đồng Tuyết Lục mệt mỏi sắp ngã ra đất, thì tiếng chuông tan tầm vang lên.

Hai mắt cô sáng ngời, giống đàn dê được thả ra khỏi chuồng, nhấc chân đi theo công nhân khác đến nhà ăn tập thể.

“Cho tôi một cái bánh bột bắp.”

Đồng Tuyết Lục quen cửa quen nẻo đi đến trước cửa sổ, đưa phiếu gạo và hộp cơm đã chuẩn bị sẵn vào trong.

Đầu bếp Hoàng làm việc trong nhà ăn lấy bánh bột bắp bỏ vào hộp đựng cơm cho cô, còn lắm miệng hỏi một câu: “Đồng chí Tiểu Đồng, hôm nay cô chỉ ăn một cái bánh bột ngô có đủ no không? Sao không gọi thêm chút thịt?”

Đồng Tuyết Lục nở nụ cười xấu hổ như gãi đúng chỗ ngứa: “Không được, đợi đến khi phát tiền lương thì tính sau.”

Nghe thấy lời này, đầu bếp Hoàng và nhân viên tạp vụ xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt đồng tình.

Bởi vì được bà Từ và cán sự khâu tuyên truyền, hiện giờ người trong xưởng dệt và khu tập thể gần như đều đã biết mấy chị em nhà cô không chỉ mất cha mẹ, mà bà nội còn bị điên rồi.

Đúng là quá đáng thương, mới mười tám tuổi, gánh nặng gia đình đã nằm cả trên vai rồi.

Chủ nhiệm Mã của phân xưởng bước tới nói: “Đầu bếp Hoàng, cho cô ấy thêm cái bánh rán hành và một phần cải trắng xào thịt, phiếu gạo và phiếu thịt tôi trả cho!”

Đồng Tuyết Lục vội vàng xua tay: “Chủ nhiệm, không cần đâu, tôi ăn bánh bột bắp là được rồi.”

Chủ nhiệm Mã không cho cô có cơ hội từ chối, đã nhanh chóng lấy hộp cơm của cô đưa qua: “Cô khách sáo với tôi làm gì, chẳng lẽ vài món ăn này tôi không mời nổi cô sao?”

Tháng sau con gái nhỏ nhà bà ấy xuất giá, nhà trai là con trai của phó chủ nhiệm sở giáo dục, gia cảnh tốt, diện mạo cũng đoan chính, vô cùng coi trọng con gái nhỏ nhà bà, không chỉ bỏ ra một trăm tám mươi tệ tiền lễ hỏi, còn tặng kèm cả máy may, đồng hồ, và một chiếc radio.

Nhà bà đã thương lượng, sẽ không giữ lại để con gái mang theo về nhà chồng, đồng thời bà ấy còn muốn mua cho con gái chiếc xe đạp, cho đủ “tam chuyển nhất vang”, để con gái bà nở mày nở mặt.

(Tam chuyển nhất vang gồm: Radio, đồng hồ, máy may, xe đạp. Là bốn thứ tượng trưng cho gia đình có điều kiện trong giai đoạn này.)

Nhưng mà phiếu mua xe đạp vô cùng hiếm có khó tìm, cả một năm trời cũng không kiếm nổi một tờ, tuy rằng có thể dùng phiếu công nghiệp để thay thế, nhưng lại cần tận năm mươi phiếu.

Số lượng ấy quá khổng lồ, cả nhà bọn họ tích cóp tìm kiếm hai ba tháng rồi vẫn thiếu bảy phiếu, không biết Đồng Tuyết Lục nghe được ở đâu, biết chỗ khó xử của bà ấy, ngay ngày làm việc đầu tiên đã cầm bảy tờ phiếu công nghiệp đến cho bà, bảo bà cứ cầm lấy dùng trước, còn không đòi hỏi thứ gì!

Mọi người nói xem, một cô gái nhỏ lương thiện như vậy, có thể không khiến người ta yêu thích sao?

Đừng nói mời cô ăn một bữa cơm, ngay cả mời cô ăn mười bữa bà ấy cũng bằng lòng.

Đồng Tuyết Lục thấy không ngăn cản được, đành phải quay ra cảm ơn chủ nhiệm Mã, sau đó quay lại thấy đầu bếp Hoàng lấy đồ ăn cho cô nhiều hơn so với người khác một ít, lại vội vàng cảm ơn, mua đồ ăn xong xuôi, cô lập tức bị chủ nhiệm Mã kéo ra bàn ăn.

Chủ nhiệm Mã cắn một miếng bánh rán hành, quay đầu lại nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Hôm nay xưởng trưởng Vu sẽ về, lát nữa tôi sẽ giúp cô thúc giục ông ta chuyện tiền an ủi.”

Trong đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục ngập nước, cảm kích nói: “Chủ nhiệm, cảm ơn ngài, từ nhỏ người khác đã nói vận may của cháu rất tốt, luôn có thể gặp được quý nhân, trước kia cháu còn không tin lắm, nhưng bây giờ cháu tin rồi, ngài xem, không phải cháu vừa mới tới xưởng làm việc, đã gặp được quý nhân như chủ nhiệm sao?”

Được người ta nói là quý nhân, chủ nhiệm Mã lập tức cười thấy răng không thấy mắt: “Cháu đó, đứa nhỏ này, quý nhân ở đâu chứ! Nhưng mà sau này cháu gặp phải việc gì khó, cũng có thể tới tìm bác.”

“Cảm ơn chủ nhiệm, có thể gặp được người như chủ nhiệm, đúng là phúc khí lớn nhất đời này của cháu!”

Hai mắt Đồng Tuyết Lục đỏ lên, dùng ánh mắt cảm kích và sùng kính nhìn bà ấy.

Chủ nhiệm Mã cảm thấy lâng lâng, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác sứ mệnh thần thánh.

Đứa trẻ đáng thương như vậy, sau này bà phải để ý đến nhiều hơn mới được, mời ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, sau này ít sắp xếp cho cô làm ca đêm hơn...