Chương 38: Ly trà xanh thứ ba mươi tám

Đồng Tuyết Lục lau khô nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện đã qua nói nhiều thêm nữa cũng vô ích, bây giờ cháu chỉ muốn cố gắng làm việc nuôi sống em trai em gái, toàn tâm toàn ý dạy dỗ bọn họ trở thành nhân tài hữu dụng đối với đất nước đối với nhân nhân, xưởng trưởng, sau này xin tổ chức và nhà xưởng cùng giám sát cháu!”

“Rất tốt! Hiếm có người tuổi còn trẻ mà có giác ngộ tốt như thế, sau này tiếp tục kiên trì nhé.”

Đồng Tuyết Lục tỏ vẻ dâng cao ý chí chiến đấu: “Vâng, xưởng trưởng, cháu sẽ dùng toàn tâm toàn ý phụng hiến cho nhà xưởng, phụng hiến cho nhà họ Đồng, tranh thủ trở thành phần tử tích cực trong đội ngũ công nhân!”

Xưởng trưởng Vu nghe thấy thế, cuối cùng cũng vừa lòng gật đầu, duỗi tay mở ngăn kéo, lấy tiền an ủi ở bên trong ra.

Vốn dĩ ông ấy định giao tiền an ủi cho người bên quê quán nhà họ Đồng, bây giờ thấy Đồng Tuyết Lục không phải người không đáng tin cậy như trong lời đồng, vậy thì giao tiền an ủi cho cô cũng được, dù sao cũng đều là đồ của nhà họ Đồng bọn họ.

Đồng Tuyết Lục cầm tiền an ủi ra khỏi văn phòng, đi đến nơi bốn bề vắng lặng, cô đưa chiếc phong bì lên mũi hít hà một hơi.

Là mùi tiền, quá thơm.

Nhưng mà diễn kịch thật sự quá mệt mỏi, quá vất vả, cho nên cô quyết định cho mình nghỉ nửa ngày.

Rất nhanh, cô đã nhận được giấy đồng ý cho nghỉ từ chỗ chủ nhiệm Mã.

Xin nghỉ lý do: Muốn đi mua đồ bổ gửi về quê cho bà nội bị điên.

Chủ nhiệm Mã thấy cô hiếu thảo như vậy, sao có thể không đồng ý phê chuẩn?

Ra khỏi nhà xưởng, Đồng Tuyết Lục đi thẳng đến tiệm cơm quốc doanh.

**

Tới tiệm cơm quốc doanh, bởi vì đã qua giờ cơm, trong tiệm không còn khách hàng nào khác.

Hai người nữ phục vụ đang ngồi bên cạnh tán gẫu.

“Đồng chí, bây giờ còn thịt không?”

Vì xây dựng hình tượng nghèo khó gia đình, mấy ngày qua ở nhà cô chỉ xào rau xanh hoặc là dưa chua, nhạt mồm nhạt miệng quá rồi.

“Hết rồi, hết rồi, đã qua giờ cơm, còn muốn ăn thịt, ăn thịt cái rắm!”

Nữ phục vụ tóc ngắn không kiên nhẫn đáp.

Với thái độ phục vụ này, nếu ở thời hiện đại chỉ một giây thôi sẽ bị nước miếng người ta dìm chết đuối, nhưng trong niên đại này người phục vụ đều kiêu ngạo như vậy đấy.”

Đồng Tuyết Lục còn lâu mới tức giận vì việc người khác không lễ phép: “Vậy bây giờ còn gì ăn không?”

Người phục vụ tóc dài nói: “Còn bánh táo đỏ, và chè đậu xanh, có mua không?”

“Mua mua, mỗi loại cho tôi một phần.”

Nữ phục vụ tóc dài nói: “Chè đậu xanh một mao tiền một phân tiền một bát, bánh táo đỏ thì chín phân tiền một chiếc, tổng cộng hai mao, còn thêm phiếu gạo hai lạng, phiếu đường một lạng nữa.”

Đúng là quá rẻ.

Đồng Tuyết Lục nhanh chóng trả tiền với phiếu.

Nữ phục vụ tóc dài nhận tiền và phiếu xong, lập tức mang đồ ăn đến, sau đó lại tiếp tục vùi mình vào sự nghiệp tán gẫu.

Chè đậu xanh không đủ ngọt, bánh táo đỏ thì không tệ lắm.

Đồng Tuyết Lục vừa ăn đồ, đầu óc vừa xoay chuyển.

Chắc hẳn trong mấy ngày này người bên quê quán Bắc Hòa đã nhận được tin tức rồi, con đường từ Bắc Hòa đến Kinh Thị chỉ mất một ngày một đêm, nói cách khác, tuần sau bọn họ sẽ đuổi tới nơi này.

Bây giờ hộ khẩu cô đã làm xong rồi, tiền an ủi cũng đã lấy được, vị trí công việc cũng bán bớt một cái rồi, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.

Nếu có thể đổi sang công việc nhẹ nhàng hơn, vậy thì càng hoàn mỹ.

Đúng lúc này, tiếng nói chuyện của hai người phục vụ ở phía sau truyền đến...

“Vì sao chị họ cô muốn đổi công việc với cô? Hai người đều công tác ở tiệm cơm quốc doanh, có gì khác đâu mà phải đổi?”

Nữ phục vụ tóc dài thở dài: “Mẹ chồng và chồng của chị họ tôi luôn đánh chị ấy, chị ấy muốn tìm công việc xa nhà một chút, như vậy thì không cần ở nhà nữa, có lẽ sẽ không bị đánh.”

Tuy rằng cô ta rất đồng tình với chị họ mình, nhưng người nhà cô ta đều ở bên này, hơn nữa vào nội thành rồi cô ta cũng không có chỗ ở, chẳng lẽ bắt cô ta đi thuê nhà sao?

“Tôi cảm thấy cho dù cô bằng lòng đổi, mẹ chồng và chồng chị ấy cũng không để chị ấy qua bên này đâu.”

“Cô nói đúng rồi, ngày hôm qua chị ấy vừa gọi điện đến đây nói không đổi nữa, sau đó tôi nghe mẹ mình nói, chị ấy vừa mới nói một câu đã bị chồng chị đánh vỡ đầu...”

Tròng mắt Đồng Tuyết Lục xoay chuyển.

Tiệm cơm quốc doanh đó…

Công việc này rất tốt, làm việc không mệt, còn có thể cơm ngon rượu say hàng ngày.

Hơn nữa cô thích nấu ăn, công việc này quả thực giống như dành riêng cho cô vậy.

Đồng Tuyết Lục nuốt nốt miếng bánh táo đỏ, lại chuẩn bị bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Tuyết Lục: Oscar nợ tôi một tượng vàng...