Phác Kiến Nghĩa cảm thấy mình thật lòng suy nghĩ cho Khương Đan Hồng, nhưng vừa nghe thấy lời khuyên của anh ta, sắc mặt Khương Đan Hồng đã sa sầm xuống.
Chị ta trừng mắt nhìn Phác Kiến Nghĩa, lạnh lùng mỉa mai một tiếng: “Anh hiểu cái rắm! Vì sao tôi phải sợ sẽ làm tổn thương bọn họ? Khi bọn họ tổn thương tôi, đã bao giờ bọn họ suy xét đến cảm nhận của tôi chưa? Vì sao bây giờ tôi phải suy xét vì bọn họ?”
Con trai thân sinh chó má, tình thương của mẹ chó má!!!
Xin lỗi, chị ta trời sinh đã là người ích kỷ tuyệt tình rồi!
Hai đứa trẻ kia không phải do chị ta tự nguyện sinh ra, chị ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ thừa nhận bọn họ là con mình.
Phác Kiến Nghĩa vẫn muốn khuyên báo tiếp, lại bị Ôn Như Quy ngăn cản: “Cậu bớt tranh cãi đi!”
Khương Đan Hồng nhìn về phía Ôn Như Quy nói: “Đồng chí Ôn, trong lòng anh cũng cảm thấy tôi không nên cử báo bọn họ sao? Nếu như tôi cử báo, tôi chính là kẻ vô tình đúng không?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không, tôi tôn trọng quyết định của chị!”
Khương Đan Hồng nhìn Ôn Như Quy một cái, một lúc lâu sau trên mặt mới hiện lên nụ cười: “Anh là người tốt, tốt hơn nhiều so với người bạn chó má kia của anh!”
Phác Kiến Nghĩa: “……”
Sở dĩ Khương Hoa Vinh có thể bị điều tra nhanh như vậy, ngoài Ôn Như Quy và nhà họ Ôn xuất lực ra, còn có cả nhà họ Tiêu.
Tất nhiên Tiêu Cảnh Sơn làm thế không phải vì Đồng Tuyết Lục, ông ta làm thế vì bản thân mình.
Khương Hoa Vinh là chủ nhiệm, ông ta là phó chủ nhiệm, hai người vẫn luôn như nước với lửa, vì chức vụ thấp hơn, cho nên Tiêu Cảnh Sơn luôn phải chịu thiệt thòi.
Lần này Khương Hoa Vinh xảy ra chuyện, tất nhiên ông ta phải xuất lực khiến Khương Hoa Vinh chết nhanh hơn.
Ngoài hai nhà này ra, nhà họ Ngụy cũng xuất lực.
Lúc này Ngụy Quốc Chí đang nói chuyện về Khương Hoa Vinh cho vợ mình nghe.
Thẩm Uyển Dung nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ tức giận hiếm thấy: “Loại súc sinh táng tận lương tâm như vậy, lẽ ra phải trừng phạt ông ta từ lâu rồi mới đúng! Ngay cả cháu trai và cháu gái ruột đều tàn hại, đúng là không bằng cầm thú!”
Ông ta chiếm của hồi môn của em dâu, nếu như đối xử tử tế với hai đứa cháu nhỏ thì bỏ qua cũng được, nhưng ông ta không chỉ cướp của hồi môn của đối phương, còn hại cả tính mạng người ta, đúng là súc sinh cũng không thể làm ra được chuyện như vậy!
Thẩm Uyển Dung: “Trước đây không phải ông nói, đợi Tuyết Lục mở miệng chúng ta mới giúp đỡ à? Sao lần này ông lại chủ động giúp đỡ thế?”
Ngụy Quốc Chí vừa rửa rau, vừa nói: “Trước đây tôi không biết chuyện nhà họ Khương tàn hại con liệt sĩ như vậy, tất nhiên không muốn trộn lẫn vào chuyện này. Hai vị liệt sĩ kia của nhà họ Khương, nói ra thì cũng là bạn chiến đấu của tôi với ông Tiêu, tuy rằng chúng tôi không quen biết bọn họ, nhưng bọn họ đã có cống hiến rất lớn cho nước nhà, nếu đã biết chuyện sao chúng tôi có thể khoanh tay mặc kệ?”
Ông Tiêu?
Đột nhiên Thẩm Uyển Dung trợn tròn mắt: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao lần đầu tiên khi nhìn thấy Tuyết Lục tôi lại cảm thấy con bé vô cùng quen mắt như vậy rồi!”
Ngụy Quốc Chí: “Vì sao?”
Thẩm Uyển Dung: “Nhiều năm trước tôi đã từng được xem ảnh chụp của mẹ ông Tiêu, vẻ ngoài của Tuyết Lục và mẹ ông Tiêu rất giống nhau!”
Ngụy Quốc Chí không ngờ sẽ nghe được đáp án như vậy, ông lắc đầu bật cười, nói: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi thế mà bà vẫn nhớ được, tôi thì không nhớ nổi chút nào nữa rồi.”
Thẩm Uyển Dung: “Thật ra ban đầu tôi cũng không nghĩ ra, không phải vì vừa nãy ông nhắc đến ông Tiêu sao, chỉ tiếc cả đời ông Tiêu chưa từng kết hôn, nếu không tôi thật sự sẽ nghi ngờ Tuyết Lục có quan hệ huyết thống với nhà bọn họ.”
Ngụy Quốc Chí cười nói: “Lần sau nếu ông ấy tới Kinh Thị, thật ra có thể để bọn họ gặp một lần.”