Chương 198: Ly trà xanh thứ một trăm chín mươi tám

Khương Đan Hồng liếc mắt nhìn Khương Hoa Vinh một cái, lúc này sắc mặt ông ta đã trắng bệch, cả người run rẩy như chiếc lá cuối thu sắp rơi khỏi cành.

Khương Đan Hồng vô cùng thưởng thức dáng vẻ sợ hãi ấy của Khương Hoa Vinh, chị ta cười nói: “Trong phòng ở quê trước đây bà nội tôi từng ở, có một chiếc giường gỗ kiểu cũ, dưới chiếc giường gỗ ấy có một tầng ngầm, các anh qua đó tìm thử một chút, chắc chắn sẽ có phát hiện!”

Cả người Khương Hoa Vinh lập tức run rẩy, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Khương Đan Hồng, hai hàm răng va vào nhau cầm cập.

Sao nó lại biết được?

Không thể nào, nó không thể nào biết được!

Tầng hầm kia ngay cả vợ ông ta cũng không biết, trước đây mẹ ông ta chỉ nói cho một mình người con trưởng là ông ta!

Nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Hoa Vinh, trong lòng công an càng chắc cahwns hơn.

Xem ra đồ vật chắc hẳn được giấu ở nơi đó.

Trước đây bọn họ từng phái người về quê quán của Khương Hoa Vinh điều tra rồi, nhưng căn nhà ở quê không có ai ở, cũng không có nhiều gia cụ, bọn họ chỉ điều tra qua loa một chút rồi rút quân.

Bọn họ đặt trọng tâm ở nhà của hắn trong Kinh Thị, không ngờ con cáo già này lại gian xảo như thế, dám đặt đống tài sản lớn như vậy ở quê, càng giỏi hơn chính là, ông ta còn không bảo ai trông coi!

Lâm cảnh sát vừa thấy bộ dáng, trong lòng càng có đế.

Ai sẽ nghĩ ra được chuyện này?

Sau đó công an cũng không để ý tới Khương Hoa Vinh nữa, bọn họ lập tức phái người đến nông thôn điều tra.

Rất nhanh công an đã tìm ra được tầng hầm trong nhà Khương Hoa Vinh ở quê quán, sau khi lục soát tầng hầm, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Trong tầng hầm vậy mà lại cất giấu rất nhiều đồ cổ, châu báu trang sức, và vàng thỏi, những thứ tốt khác cũng nhiều vô số kể, trong đó tiền mặt còn lên đến hai vạn!

Tiền lương công nhân mỗi tháng vàng khoảng hai ba mươi tệ, cán bộ bình thường chẳng qua cũng chỉ bốn năm chục tệ, cho dù không ăn không uống tích cóp toàn bộ, cũng phải tích cóp hơn ba chục năm mới được hai vạn.

Nhưng ở quê quán của Khương Hoa Vinh lại lục soát ra được nhiều tiền như vậy, ông ta còn dám nói mình không tham ô nhận hối lộ, không xâm chiếm tài sản quốc gia sao?

Khi tin tức ấy truyền về, Khương Hoa Vinh hoàn toàn suy sụp.

Cả người ông ta giống quả bóng bị xì hơi, vẻ mặt tràn đầy tử khí, ngồi yên lặng nửa ngày vẫn không nhúc nhích.

Ông ta biết, lần này mình thật sự chết chắc rồi, nói gì nữa cũng không có tác dụng.

**

Sau khi ra khỏi đồn công an.

Cả người Khương Đan Hồng vẫn ở trong trạng thái phấn khởi.

Ôn Như Quy nói: “Đồng chí Khương, phải mất một khoảng thời gian nữa phán quyết mới được đưa ra, nhưng chị cứ yên tâm, Khương Hoa Vinh sẽ không có cơ hội phản kháng đâu.”

Nghe thấy thế, chút lo lắng cuối cùng trong lòng Khương Đan Hồng cũng tiêu tán: “Cảm ơn các anh, nếu như lần này không phải có các anh, chỉ sợ cả đời này tôi cũng không có cách nào khiến tên súc sinh Khương Hoa Vinh kia bị trừng phạt!”

Ôn Như Quy: “Đây là việc chúng tôi nên làm, đúng rồi, sau này chị có tính toán gì không?”

Khương Đan Hồng nói: “Tôi muốn cử báo đội trưởng đại đội sản xuất Hồng Tinh và con trai ông ta, tôi muốn cử báo bọn họ lấy quyền mưu tư, vũ nhục phụ nữ, tàn hại nữ thanh niên trí thức!”

Nghe thấy lời này, trên mặt Ôn Như Quy không có vẻ gì là bất ngờ cả.

Nhìn hận ý ngày đó chị ta thể hiện đối với nhà đội trưởng đại đội sản xuất, sự thống hận với hai đứa con trai của mình, anh đã đoán được chị ta sẽ đi đến bước đường này.

Chỉ là chuyện cử báo bố chồng và chồng mình, khiến hai đứa con trai ruột của mình không có cha...

Chỉ sợ đa số người trên đời đều không thể hiểu được cách làm của chị ta, con đường sau này của chị ta sẽ không dễ đi.

Quả nhiên, ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, anh đã nghe thấy Phác Kiến Nghĩa nói: “Đồng chí Khương, tôi có thể hiểu được oán hận của chị đối với bọn họ, chỉ là chị làm như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hai đứa con trai của chị, chị có muốn suy xét lại một chút không?”

Trong mắt Phác Kiến Nghĩa, Khương Đan Hồng đã cử báo Khương Hoa Vinh, chắc chắn người nhà họ Khương sẽ không chào đón chị ta.

Chị ta lại không cha không mẹ, em trai cũng đã chết, nếu còn cử báo cả nhà chồng, sau này chị ta biết dừng chân ở đâu?