Quay lại xe, thấy Tiêu Quang Viễn đang duỗi cổ nhìn chằm chằm về phía con hẻm, mẹ Tiêu lập tức sa sầm mặt xuống, nói: “Cháu nhìn cái gì thế hà? Có phải cháu biết ai ở trong đó không?”
Tròng mắt Tiêu Quang Viễn xoay chuyển liên hồi, lắp bắp nói: “Không, không biết, cháu không biết ai ở trong đó.”
Mẹ Tiêu không tin lời này chút nào, bà ta lạnh lùng nói: “Khi về nếu cháu dám nói chuyện hôm nay cho anh họ cháu, dì sẽ bảo cha cháu đánh gãy chân, không tin cháu cứ thử xem!”
Tiêu Quang Viễn: “……”
Trước khi trở về quân khu, anh họ Tiêu Thừa Bình đã từng dặn dò cậu ta, nếu đồng chí Đồng gặp phải chuyện gì, cậu ta nhất định phải gọi điện thoại nói cho Tiêu Thừa Bình biết.
Vốn dĩ cậu ta tính toán lát nữa về sẽ gọi điện thoại, bây giờ xem ra vẫn nên bỏ ý định đó đi.
So với anh họ, chân mình vẫn quan trọng hơn.
**
Hai ngày sau, cuối cùng ba người Ôn Như Quy cũng về đến Kinh Thị.
Vừa về đến nơi, rất nhanh bọn họ đã biết tin Khương Hoa Vinh bị bắt lại.
Sau khi Khương Đan Hồng biết chuyện, chị ta kích động đến mức cả người run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!”
Sau khi Khương Hoa Vinh bị mang về đến đồn công an, chứng cứ việc tham ô nhận hối lộ và dùng quyền mưu tư được đẩy tới trước mặt ông ta, khiến ông ta không có cách nào chống chế nữa.
.Nhưng đối với hai hành vi phạm tội “Làm hại con liệt sĩ” và “Xâm phạm tài sản quốc gia”, ông ta lại liều chết không chịu thừa nhận.
Trong lòng ông ta hiểu rất rõ, nếu như chỉ có hai tội trước đó, cùng lắm ông ta sẽ bị phạt tù, sau đó bị đưa đến nông trường lao động cải tạo.
Nhưng nếu cộng thêm hai tội phía sau, chắc chắn ông ta sẽ bị bắn chết!
Cho nên dù thế nào ông ta cũng không chịu thừa nhận.
Nhưng Khương Đan Hồng đến đã đập nát tia hy vọng cuối cùng của ông ta.
Nhìn thấy Khương Đan Hồng bước vào phòng, Khương Hoa Vinh hoảng sợ biến sắc, đôi mắt đầy tơ máu trợn trừng lên nhìn chằm chằm vào chị ta.
Tính ra thì, đã gần mười lăm năm rồi ông ta chưa gặp người cháu gái này, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hận ý của đối phương, ông ta lập tức nhận ran gay.
Khương Đan Hồng trừng mắt nhìn Khương Hoa Vinh, khóe mắt như muốn nứt ra: “Bác trai, lâu rồi không gặp nhỉ? Nhìn thấy tôi, có phải ông rất giật mình hay không?”
Khương Hoa Vinh lấy lại tinh thần, kích động nói: “Đan Hồng, cháu về đúng lúc lắm, cháu mau nói với bọn họ, bác không ngược đãi, không làm hại hai chị em cháu, những năm gần đây, nếu không phải được bác chiếu cố, sao cháu có thể sống được đến bây giờ?”
Đúng là không biết xấu hổ!
Khương Đan Hồng phun một ngụm nước miếng vào mặt ông ta: “Ông là đồ súc sinh đê tiện vô sỉ, năm đó em trai tôi chỉ mới ba tuổi, vậy mà ông cũng ra tay được! Hiện giờ ông còn mặt mũi nhắc đến công lao trước mặt tôi sao?”
Khương Hoa Vinh tiếp tục giảo biện: “Đan Hồng, cháu bị mỡ heo che mắt à, năm đó em trai cháu bị cảm lạnh quá nặng mới ra đi, chuyện này sao có thể trách bác được? Đối với chuyện em trai cháu chết bệnh, bác cũng rất khó chịu, dù sao thằng bé cũng là con nối dõi duy nhất của cha cháu!”
Lửa giận trong mắt Khương Đan Hồng bốc lên ngập trời: “Súc sinh, đến lúc này rồi ông vẫn còn nói dối sao? Vì cướp đoạt công lao người nhà liệt sĩ, cho nên ông đã giết chết em trai tôi, chiếm của hồi môn mẹ tôi để lại!”
“Còn nữa, năm đó trong cuộc cải cách ruộng đất, người chết trên tay ông nhiều vô số kể, có vài người rõ ràng đã đồng ý nộp hết gia sản và đất đai cho nhà nước, đợi nhà nước phân phối, nhưng ông vẫn giết bọn họ, còn giấu tài sản nhà bọn họ đi, ông còn dám nói ông không xâm phạm tài sản quốc gia?”
Trong cải cách ruộng đất, có rất nhiều phú nông bị giết, máu chảy thành sông, trong số đó tội nghiệt của Khương Hoa Vinh nhiều vô số kể.
Hai tay Khương Hoa Vinh nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay và trên trán: “Đồ vong ân phụ nghĩa, mày đúng là không bằng súc sinh! Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, dù không có công lao cũng có khổ lao, thế mà mày không những không nhớ ơn còn trả đũa, nếu biết trước mày là loại sói mắt trắng này, trước đây tao không nên nuôi dưỡng mày!”
Khương Hoa Vinh chỉ thẳng vào mặt Khương Đan Hồng chửi ầm lên, vẻ mặt vô cùng căm phẫn.
Thật ra trong lòng ông ta đang rất hoảng loạn.
Nhưng ông ta vẫn cố gắng tự nhủ mình nhất định phải bình tĩnh, công an đã đến nhà ông ta điều tra hai lần, đều không lục soát ra được bất cứ thứ gì.
Chỉ cần ông ta vẫn luôn chắc chắn mình chưa từng làm chuyện ấy, dù Khương Đan Hồng có đứng ra làm chứng, cũng không có cách nào làm gì được ông ta, ông ta hoàn toàn có thể nói là Khương Đan Hồng vu khống!”
Khương Đan Hồng lạnh lùng cười mỉa mai: “Ông chửi đi, ông cứ việc chửi, dù sao sau hôm nay ông cũng không còn cơ hội chửi nữa rồi!”
Nói xong, chị ta không để ý tới Khương Hoa Vinh nữa, mà quay đầu nhìn về phía đồng chí công an, nói: “Tôi biết của hồi môn của mẹ mình giấu ở đâu!”
Cảnh sát nghe thấy thế, hai mắt lập tức sáng ngời: “Ở đâu?”