Chương 196: Ly trà xanh thứ một trăm chín mươi sáu

Khương Hoa Vinh run rẩy, cả người lạnh toát, đôi mắt hoảng sợ mở to nhìn đối phương: “Không, chắc chắn các anh lầm rồi, Khương Hoa Vinh tôi một lòng vì dân vì nước, cả đời này tôi chưa bao giờ làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với đảng, có lỗi với tổ chức, có lỗi với nhân dân, các anh không thể đối đãi với tôi như vậy!”

Khóe miệng của người đàn ông trung niên kia hơi mím lại, trong mắt tràn đầy ý cười trào phúng: “Nếu ông đã không làm, vậy thì ông lo lắng cái gì? Quốc gia sẽ không oan uổng bất kỳ người tốt nào!”

Khương Hoa Vinh nghẹn lời, sắc mặt tái nhợt, miệng há hốc ra thở hổn hển, giống như con cá bị người ta ném lên bờ.

“Các cậu, mang ông ta về!”

Khương Hoa Vinh cố gắng giãy giụa trước khi chết: “Tôi không đi, nếu như tôi đi với các anh thế này, người khác sẽ nghĩ tôi thế nào? Cho dù sau này các anh có chứng minh tôi vô tội, thì danh dự và nhân cách của tôi vẫn bị tổn hại như cũ!”

Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên đã kinh động đến người trong phòng giáo dục.

Phó chủ nhiệm Tiêu Cảnh Sơn vào phòng, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc đồng chí Khương đã phạm phải sai lầm gì? Nếu các anh không nói rõ, chúng tôi sẽ không để các anh tùy tiện bắt người như vậy!”

Những người khác của phòng giáo dục cũng ồn ào phụ họa.

Nhưng Khương Hoa Vinh lại không cảm kích chút nào, ông ta sốt sắng nói: “Đừng nói nữa, tôi đến đồn công an phối hợp điều tra với các anh.”

Nhưng lúc này người đàn ông trung niên kia lại không vội ra về.

Ông liếc mắt nhìn mọi người một lượt, nói: “Được rồi, nếu mọi người đã muốn biết, tôi sẽ nói cho mọi người! Khương Hoa Vinh bị cử báo tội làm hại con cái của liệt sĩ, lấy quyền mưu tư, tham ô nhận hối hộ, và chiếm đoạt tài sản quốc gia, hơn nữa hiện tại chúng tôi đã nắm được một phần chứng cứ rồi, người như vậy mọi người nói xem chúng tôi có tư cách bắt ông ta mang về không?”

Bầu không khí trong văn phòng yên lặng đến mức đáng sợ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên người Khương Hoa Vinh, đều vô cùng giật mình.

Những hành vi phạm tội này, dù chỉ có một cũng đã đủ đòi mạng Khương Hoa Vinh rồi!

Khương Hoa Vinh kinh hãi gần chết, nỗi sợ vô biên bao trùm cả người ông ta, khiến ông ta khẽ rùng mình, hai hàm răng run lập cập.

Ông ta xong đời rồi!

Nghe thấy thế, trên mặt Tiêu Cảnh Sơn lộ ra vẻ khiếp sợ, ông ta vội vàng nhường đường, không dám lên tiếng nữa.

Vừa rồi đúng là ông ta không phải nhiệt tình giúp đỡ Khương Hoa Vinh, chỉ là không ngờ tội lỗi Khương Hoa Vinh phạm phải lại rợn cả người như thế !

Lần này Khương Hoa Vinh thật sự xong đời rồi!

Không cần ông ta ra tay cũng xong đời!

Có điều để Khương Hoa Vinh chết nhanh hơn một chút, ông ta không ngại đứng sau quạt gió thổi lửa một phen.

**

Trưa hôm đó, mẹ Tiêu đã biết được tin tức về Khương Hoa Vinh từ chỗ anh trai nhà mình.

Trong lòng nghĩ đến điều gì đó, bà ta lập tức bảo cháu trai Tiêu Quang Viễn đến nhà giúp bà ta chuyển sách giáo khoa lên xe, sau đó đi thẳng đến nhà Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục không ngờ mẹ Tiêu sẽ tự mình đến nhà cô.

Cô bảo Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cùng nhau mang sách vào trong nhà.

Mẹ Tiêu nói: “Cây ăn quả phải mấy ngày nữa mới có, lúc nào nhận được tôi sẽ mang qua đây cho cô.”

Đồng Tuyết Lục xua tay nói: “Không cần, không cần cây ăn quả nữa.”

Trước đây vì thấy mẹ Tiêu quá tự cho mình là đúng, cho nên cô mới đưa ra một vài yêu cầu kỳ quái khiến bà ta khó xử, nhưng lần trước thấy bà ta chủ động quan tâm đến mình như vậy, cô đã vứt chuyện này ra sau đầu rồi.

Mẹ Tiêu nhíu mày: “Vì sao cô lại không cần nữa? Không phải cô muốn đổi ý chứ?”

Đồng Tuyết Lục: “……”

Đây là cái logic gì vậy, không cần cũng không được sao?

“Được, coi như cháu chưa nói gì cả, mấy hôm nữa dì vẫn mang qua đây cho cháu đi!”

Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Cây ăn quả tôi sẽ đưa lại đây, còn nữa, hôm nay Khương Hoa Vinh đã bị bắt rồi, sau này nhà cô không phải lo lắng sẽ bị đối phương trả thù nữa!”

Đồng Tuyết Lục sững sờ một lúc: “Bị bắt đi? Vì sao?”

Khóe miệng mẹ Tiêu bĩu ra: “Tất nhiên là vì làm ra chuyện có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân rồi, cụ thể thế nào cô không cần phải xen vào, có nói với cô cô cũng không hiểu được đâu, tôi về đây!”

Không đợi Đồng Tuyết Lục kịp mở miệng nói gì thêm, mẹ Tiêu đã xoay người rời khỏi chỗ này, bước chân rất dứt khoát.

Đồng Tuyết Lục có chút dở khóc dở cười, đành đi dọn sách cùng với Đồng Gia Minh, mang số sách còn dư lại vào phòng ngủ của mình.

Đồng Gia Minh hỏi: “Chị muốn lấy mấy thứ này làm gì?”

Đồng Tuyết Lục: “Sau này sẽ có tác dụng, cậu đừng ra ngoài nói với người khác việc này là được rồi.”

Đồng Gia Minh “Ừ” một tiếng, sau khi trầm mặc một lát mới hỏi: “Vừa rồi bà ấy nói đến Khương Hoa Vinh, có phải là ông nội của Khương Minh không?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Là ông ta, việc này cậu với Gia Tín cũng đừng nói ra ngoài, đỡ phải trêu chọc phiền toái không cần thiết!”

Đồng Gia Minh gật đầu: “Tôi biết rồi.”