Đàm Tiểu Yến ở bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “Đám người vừa rồi, tất cả đều là lãnh đạo sao?”
Thấy những người khác đều không trả lời câu hỏi của Đàm Tiểu Yến, Mạnh Thanh Thanh có chút không đành lòng, gật đầu đáp: “Hình như là vậy.”
Xem những người khác đều không có trả lời Đàm Tiểu Yến, Mạnh Thanh Thanh có chút không đành lòng, gật đầu đáp: “Nhìn hình như là.”
Ban đầu cô ta cũng không phát hiện ra, sau đó khi cô ta bưng thức ăn lên đã được Đồng Tuyết Lục nhắc nhở.
Đàm Tiểu Yến há hốc miệng ra, vẻ mặt vô cùng hối tiếc, nếu dùng ngôn ngữ hiện đại để miêu tả, thì dáng vẻ ấy giống hệt như sai mất một trăm triệu.
Nếu như biết trước đám người đó đều là cán bộ lãnh đạo, còn lâu cô ta mới để Mạnh Thanh Thanh đi thu tiền và bưng thức ăn, những việc đó nên do cô ta làm.
Cô ta trừng mắt lườm Mạnh Thanh Thanh một cái: “Cô đã biết như thế rồi, sao không nói trước với tôi một tiếng?”
Mạnh Thanh Thanh: “…”
Đàm Tiểu Yến: “Có phải cô cố ý không?”
Mạnh Thanh Thanh: “…”
Cuối cùng Mạnh Thanh Thanh cũng hiểu được vì sao bác cô lại dặn dò, đừng qua lại quá thân thiết với Đàm Tiểu Yến.
Mạnh Thanh Thanh không trả lời lại, chỉ đỏ mặt quay người đi vào phòng bếp.
Đàm Tiểu Yến giống như đấm vào bịch bông, cơn giận chưa phát tiết xong đối phương đã chạy mất.
Tức chết cô ta mà.
Bởi vì có lãnh đạo tới, giữa trưa, Lưu Đông Xương và Đàm Tiểu Yến đều không dám về nhà nghỉ ngơi.
Đồng Tuyết Lục cũng không quan tâm đến chuyện này, việc lưu lại ấn tượng tốt trước mặt lãnh đạo là cần thiết, nhưng sau này có tác dụng gì hay không, ai mà biết được?
Nói không chừng sau này bọn họ sẽ không bao giờ chạm mặt nhay nữa.
Nhưng đối việc này Lưu Đông Xương lại canh cánh trong lòng, đặc biệt sau khi phát hiện ra cô đang đọc sách giáo khoa cấp hai, đôi mắt anh ta thi thoảng lại lướt qua người cô.
Khiến Đồng Tuyết Lục phiền không chịu nổi.
**
Phía bên kia, ba người Ôn Như Quy, Phác Kiến Nghĩa và Khương Đan Hồng không ở lại tỉnh Bắc Hòa lâu lắm, ngày hôm sau đã lên tàu, ngồi trên vé giường nằm anh họ Ôn Như Quy mua giúp về Kinh Thị.
Sau khi rời khỏi đội sản xuất Hồng Tinh, đêm hôm sau Khương Đan Hồng hơi sốt, nhưng mà chị ta không nói với bất kỳ ai, vẫn luôn cố chịu đựng.
Mãi cho đến khi lên tàu hỏa rồi, Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa mới phát hiện ra sắc mặt của chị ta có gì đó không ổn.
Phác Kiến Nghĩa quan tâm hỏi: “Đồng chí Khương, chị không sao chứ?”
Khương Đan Hồng nhíu mày nhìn anh ta một cái, không hé răng.
Phác Kiến Nghĩa: “…”
Trong lòng anh ta thật sự vô cùng buồn bực, rõ ràng là anh ta và Ôn Như Quy cùng nhau hợp sức mới cứu được Khương Đan Hồng ra khỏi đội sản xuất, thế mà Khương Đan Hồng vẫn nhận định anh ta không đáng tin.
Hại anh ta khi đến nhà khách, còn mượn người ta một cái gương để soi trái ngó phải, nhưng ngoài khuôn mặt tràn đầy chính nghĩa ra, anh ta không nhìn ra được bất kỳ điểm gì khác thường nữa.
Ôn Như Quy thấy Phác Kiến Nghĩa lại buồn bực, anh mới mở miệng hỏi: “Đồng chí Khương, sắc mặt của chị hình như không tốt lắm, có phải chị bị ốm rồi không?”
Lần này Khương Đan Hồng mới đáp lời, chị ta lắc đầu nói: “Tôi không sao cả, hai người không cần quan tâm đến tôi đâu.”
Nói xong, chị cũng không để ý tới Ôn Như Quy nữa, ánh mắt chuyển sang nhìn xuyên qua cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa hờ hững.
Thấy thế Ôn Như Quy cũng chỉ có thể ngậm miệng lại.
Với tình hình này của Khương Đan Hồng, anh không cảm thấy chị ta không lễ phép. Bất kỳ ai gặp phải chuyện này, cũng không có cách nào tiếp tục sống vui vẻ như người bình thường được.
Lúc này Khương Hoa Vinh cũng đã biết tin tức Khương Đan Hồng được người ta đón đi, ông ta tức giận đến mức nổi trận lôi đình: “Đầu óc ông bị vào nước hay là không có não vậy? Sao ông có thể để bọn họ mang người đi như thế? Đúng là đồ ngu xuẩn, ông muốn chết cũng đừng kéo tôi theo, mau chóng tìm người về cho tôi, nếu không tìm thấy đừng trách tôi...”
“Rầm!”
Ông ta còn chưa kịp nói dứt lời, cửa đã bị phá từ bên ngoài, một đám người mặc đồng phục cảnh sát xông vào.
Điện thoại trong tay Khương Hoa Vinh rơi xuống đất, hai mắt trợn trừng, đôi tay không khống chế được bắt đầu run rẩy: “Các, các anh là ai hả? Sao các anh dám tự tiện xông vào nơi này?”
Khương Hoa Vinh cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng lúc này trái tim ông ta sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, căn bản không thể bình tĩnh được.
Nhìn thấy đám người kia, trong lòng ông ta dâng lên dự cảm xấu.
Một người đàn ông trung niên bước vào, nhíu mày nói: “Khương Hoa Vinh, thị ủy nhận được tài liệu cử báo có liên quan đến ông, sau khi phái người đi điều tra, nghe ngóng, chúng tôi phát hiện ra những gì ghi trong tài liệu cử báo đều là sự thật, hiện tại chúng tôi muốn bắt ông về đồn ông an phối hợp điều tra với chúng tôi!”