Chương 194: Ly trà xanh thứ một trăm chín mươi tư

Chỉ ngửi thấy mùi hương thôi, đám người kia đã cảm thấy đói không chịu nổi rồi, lúc này khi đồ ăn được bưng lên, bọn họ càng cảm thán đúng là sắc hương đầy đủ.

Đậu hủ Ma Bà đỏ rực, hương vị cay rát xông vào mũi, ăn một miếng đậu hũ trơn mềm, cả người lập tức nóng lên, thật sự quá ngon!

Thịt chân giò heo thì khoác một tầng áo màu vàng cánh gián bên ngoài, lớp bì sáng bóng mỡ màng, được hầm mềm mại vào miệng là tan, dùng nước thịt để rưới lên cơm trắng, đúng là mỹ vị vô cùng!

Khoai tây sợi xào chua cay giòn giòn ngon miệng, hương vị chua cay kết hợp với nhau, ăn cũng cơm trắng đúng là tuyệt phối.

Đám người kia ăn ngấu nghiến giống như đói bùng đã lâu, ai nấy đều cắm đầu cắm cổ vào ăn, sợ ăn chậm sẽ bị thiệt.

Lúc này bọn họ cảm thấy hình như gọi ba món có hơi ít, nhưng đều là người thấm nhuần tư tưởng không được lãng phí lương thực, vì thế bọn họ không mở miệng gọi thêm.

Cũng may hai trong ba món ăn đều có nước sốt, chỉ cần rưới nước sốt lên cơm, không cần thức ăn cũng có thể ăn một bát lớn.

Đợi đến khi ăn xong, bụng bọn họ đều lồi lên.

“Bữa ăn này là bữa cơm ngon nhất mấy năm gần đây tôi được ăn, đặc biệt là món đậu hủ Ma Bà kia, đủ cay đủ thơm đủ mềm, đúng là không thể bắt bẻ được điểm nào!”

“Tôi cảm thấy món chân giò heo kia rất không tồi, vô cùng mềm mại, vào miệng là tan, không thẹn với hai chữ món tủ của cửa tiệm.”

“Tôi thì thích món khoai tây sợi xào chua cay kia, chua cay kết hợp, vô cùng đưa cơm!”

Người đàn ông đầu trọc cười nói: “Quả nhiên là ngọa hổ tang lòng, một tiệm cơm nho nhỏ thôi vậy mà món ăn còn ngon hơn cả tiệm cơm chiêu đãi khác ngoại quốc.”

Lời này vừa cất lên, Lưu Đông Xương vẫn luôn đứng chờ đợi ở bên cạnh lập tức chạy đến: “Chào các anh, tôi là giám đốc tiệm cơm này, tên là Lưu Đông Xương.”

Người đàn ông đầu trọc liếc mắt quan sát Lưu Đông Xương, sau đó gật đầu tán thưởng: “Không tồi, cách thức phục vụ và thức ăn đều rất tốt, đúng rồi đầu bếp là ai? Bảo người đó ra đây gặp mặt chúng tôi.”

Vốn dĩ Lưu Đông Xương định nhân cơ hội này làm quen với lãnh đạo, căn bản không muốn đám người Đồng Tuyết Lục chiếm lấy nổi bật.

Nhưng lúc này đối phương đã nói thê, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười đi gọi Đồng Tuyết Lục.

Còn Đồng Tuyết Lục, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Thực tế vừa rồi cô vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, sau khi nấu cơm xong cô lập tức đi rửa mặt sửa sang lại quần áo dung nhan, chờ đợi giây phút này.

Khi cô và Lưu Đông Xương đi ra ngoài, đám người kia nhìn thấy cô cũng không có phản ứng gì cả, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía sau.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy thêm người nào đi ra, người đàn ông có vẻ giống thư ký mới mở miệng hỏi: “Đầu bếp chỗ các anh đâu? Sao còn chưa ra ngoài?”

Lưu Đông Xương chỉ vào Đồng Tuyết Lục nói: “Vị này chính là đầu bếp của tiệm cơm chúng tôi, có điều cô ấy chỉ làm tạm thời, đầu bếp chính thức của chúng tôi bị thương ở tay, cho nên cô ấy đến đây làm thay một khoảng thời gian.”

Thấy Lưu Đông Xương chỉ vào Đồng Tuyết Lục, đôi mắt của đám người kia lập tức trợn tròn lên.

Nữ?

Lại còn trẻ như vậy nữa?

Đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh mười người thì cả mười đều là nam, gầ như không có người phụ nữ nào đi làm đầu bếp, hơn nữa lại còn là cô gái trẻ tuổi như vậy.

Điều này khiến bọn họ đều chấn kinh.

Đồng Tuyết Lục hé miệng cười nói: “Chào mọi người, tôi chính là đầu bếp của tiệm cơm này, tên là Đồng Tuyết Lục, Đồng trong mùa Đông, Tuyết trong bông Tuyết, Lục trong màu xanh lục.”

Gặp lãnh đạo, quan trọng nhất chính là để bọn họ nhớ rõ tên mình.

Người đàn ông đầu trọc quan sát cô từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Cô thật sự là đầu bếp của tiệm cơm này?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, món đậu hủ Ma Bà, chân giò heo hầm và khoai tây sợi xào chua cay vừa rồi mọi người ăn đều do một mình tôi nấu.”

Người đàn ông đầu trọc sửng sốt một lát, sau đó cười ha ha: “Rất tốt, đồng chí chủ tịch nói phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, đồng chí Đồng đây chính là chứng cứ chứng minh tốt nhất cho câu nói ấy.”

Những người khác cũng sôi nổi khen ngợi thêm.

Nụ cười trên mặt Đồng Tuyết Lục càng lúc càng tươi tắn, còn mặt Lưu Đông Xương thì càng lúc càng đen.

Mãi cho đến khi đám người ấy đi khỏi, vẫn không có ai chú ý tới Lưu Đông Xương đang đứng bên cạnh.

Lưu Đông Xương cảm thấy vận khí của Đồng Tuyết Lục thật sự quá tốt, đầu bếp Mạnh làm việc ở tiệm cơm quốc doanh mười mấy năm qua, vẫn chưa từng được lãnh đạo khen ngợi lần nào.

Đồng Tuyết Lục chẳng qua chỉ là người làm thay, hơn nữa cũng mới làm thay có vài ngày, đã gặp được kỳ ngộ lớn như vậy rồi!