Vừa bước đến cửa bọn họ đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm, lúc này vào trong rồi, mùi hương ấy xông thẳng vào mũi càng nồng đậm càng bá đạo hơn, khiến bụng bọn họ đều kêu vang vì đói.
Một người đàn ông giống như thư ký nhìn lướt qua đồ ăn của bọn họ, hỏi: “Hôm nay có món gì?”
Đồng Tuyết Lục: “Đậu hủ Ma Bà, món chính là chân giò heo hầm và khoai tây sợi xào chua cay.”
Nghe thấy danh sách đồ ăn Đồng Tuyết Lục báo ra, bọn họ đều nuốt một ngụm nước miếng.
Một người đàn ông đầu trọc hô: “Gọi hết, mỗi món một phần!”
Đồng Tuyết Lục đáp lại một câu, sau đó xoay người vào trong phòng bếp.
Quách Vệ Bình cũng nhanh chóng buông đũa xuống, vào trong giúp đỡ.
Mạnh Thanh Thanh cảm thấy thái độ của mọi người có chút khác thường, nhưng cô ta lại không nhìn ra được đám người vừa tới là lãnh đạo, cô ta cũng buông đũa xuống đi thu tiền và phiếu.
Chỉ có mình Đàm Tiểu Yến vẫn ngồi yên như cọc gỗ, không ngừng ăn uống nhồm nhoàm, trong miệng còn nói một câu khinh bỉ Đồng Tuyết Lục: “Vua nịnh nọt!”
Lưu Đông Xương nghe thấy câu này, hung hăng trừng mắt lườm cô ta một cái, hận không thể đổ cả bát đậu hủ Ma Bà trên bàn lên đầu cô ta!
Nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn, chân heo đã nấu chín rồi, hiện tại chỉ cần làm đậu hủ Ma Bà và khoai tây sợi chua cay.
Đồng Tuyết Lục bảo Quách Vệ Bình gọt vỏ khoai tây, sau đó cô nhanh chóng thái khoai tây thành sợi.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, đao vừa nhanh vừa chuẩn, thái ra từng sợi khoai tây vừa nhỏ vừa đều, Quách Vệ Bình nhìn thấy cảnh ấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm.
“Chị Tuyết Lục, chị luyệt tập xắt rau bao lâu mới làm được như vậy?”
“Chưa đến một năm.”
Thật ra không chỉ như vậy, đời trước thật ra để luyện tập kỹ thuật xắt rau, cô đã tốn mất bảy tám năm.
Nhưng nguyên chủ chưa nấu cơm bao giờ, nếu cô nói mình đã luyện tập nhiều năm rồi, rất dễ lộ ra sơ hở.
Nghe thấy thế, miệng Quách Vệ Bình càng há to hơn: “Chị Tuyết Lục, chị quá lợi hại, sư phụ nói kỹ thuật xắt rau muốn thành thục, ít nhất phải mất bảy, tám năm. Chị chỉ học một năm đã lợi hại như thế rồi, đúng là khiến người ta hâm mộ!”
Đồng Tuyết Lục mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói: “Cậu không cần so sánh với tôi, trường hợp của tôi thuộc về người có thiên phú, trời sinh đã rất lợi hại rồi.”
Quách Vệ Bình không cảm thấy cô đang khoác lác, cậu ta gật đầu như gà con mổ thóc: “Tôi cũng cảm thấy chị Tuyết Lục chính là thiên tài, thật sự khiến người ta quá hâm mộ, nếu như tôi lợi hại bằng nửa chị thì tốt rồi!”
Trẻ con đúng là quá dễ lừa, trong lòng Đồng Tuyết Lục có chút ngượng ngùng, cô cổ vũ cậu ta: “Cần cù bù thông minh, chỉ cần cậu tiếp tục cố gắng, chắc chắn sau này cậu cũng làm được tốt như tôi.”
Đôi mắt nai to tròn của Quách Vệ Bình sáng lên, kích động đến mức hai má đỏ bừng.
Đúng là đứa trẻ ngây thơ.
Thái khoai tây thành sợi xong, Đồng Tuyết Lục bỏ vào ngâm nước để rửa bớt tinh bột, trong thời gian đó cô bắt tay vào làm đậu hủ Ma Bà.
Điểm quan trọng nhất trong món đậu hủ Ma Bà, thứ nhất chính là đậu hủ, thứ hai chính là gia vị.
Đậu hủ quá mềm hay quá cứng đều không được, dùng đậu hủ phía nam làm đậu hủ Ma Bà là nhất thích hợp.
Sau khi cắt đậu hũ thành miếng cô bỏ đậu hũ vào ngâm trong nước muối, như vậy có thể loại bỏ mùi tanh của đậu, cũng làm cho đậu hủ mềm mại hơn.
Còn về gia vị, bởi vì niên đại này không có nước cốt gà, may mà không thiếu chao và tương, nếu như không có hai thứ này, món đậu hủ Ma Bà là ra giống như không có linh hồn.
Rất nhanh một làn hương đã bay ra từ phòng bếp, mùi hương cay rát, vừa bá đạo vừa câu người, khiến đám khách trong phòng ăn càng đói bụng hơn.
Người đàn ông đầu trọc trước đó mở miệng, cảm thán: “Mùi hương này đúng là hấp dẫn thật, trước đây tôi chưa từng đến tiệm cơm quốc doanh này lần nào, không ngờ lại là nơi ngọa hổ tàng long!”
Một người khác nói: “Tôi cũng chưa từng tới đây, nếu như không phải lần này đúng lúc đến giờ ăn cơm, có lẽ chúng ta cũng không đến đây.”
Những người khác đều gật đầu tán thành ý kiến.
Bọn họ là người đi thị sát ở các tỉnh bên ngoài, vừa mới xuống ga tàu hỏa qua đến đây. Bởi vì cũng gần đến giờ cơm trưa, đúng lúc đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh này, cho nên mới đến đây.
Không ngờ lại có được niềm vui bất ngờ lớn như vậy.
Sau khi nấu xong, Đồng Tuyết Lục bảo Mạnh Thanh Thanh mang đồ ăn ra ngoài.
Đàm Tiểu Yến lại múc thêm một bát cơm nữa đưa lên miệng, suốt cả quá trình cô ta còn chưa đứng dậy lần nào, chứ đừng nói đến chuyện đi bê thức ăn cho khách.
Nhìn thấy cảnh ấy, lửa giận trong lòng Lưu Đông Xương cháy bừng bừng, nếu như không phải có người ngoài ở đây, chắc chắn anh ta đã dạy cho Đàm Tiểu Yến một trận rồi.