Nhìn thấy chị gái mình, Đồng Miên Miên vội vàng nhấc chân chạy tới ôm lấy cô, đôi mắt chớp chớp cáo trạng: “Chị, anh ba thả chó cắn Miên Miên!”
Đồng Tuyết Lục cố nhịn cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Vì sao Miên Miên lại sợ con chó nhỏ kia vậy? Không phải nó rất đáng yêu sao?”
Đôi mắt đen nhánh to tròn của Đồng Miên Miên khẽ chớp chớp: “Nhưng nó sủa Miên Miên, còn cắn quần Miên Miên nữa.”
“Cắn có đau không?”
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu nói: “Không đau.”
“Không đau vậy thì không đáng sợ, đến đây nào, chị dắt em qua đó.”
Có chị gái ở bên, Đồng Miên Miên tự tin hơn vài phần, cô bé ngoan ngoãn nhét bàn tay nhỏ nhắn của mình vào trong tay chị gái.
Đồng Tuyết Lục vào nhà, hỏi: “Lấy đâu ra con chó con này thế?”
Đồng Gia Tín: “Nhặt được trên đường về nhà, chị, chúng ta nuôi nó được không? Nó nhỏ như vậy, nếu như chúng ta không nuôi nó, chắc chắn nó sẽ bị đói chết.”
Đồng Tuyết Lục liếc mắt quan sát con chó nhỏ một lát, có lẽ khoảng chừng một hai tháng tuổi, chắc là nhà nào đó không muốn nuôi nên vứt ra đường.
Tuy con chó này không phải chó cảnh, nhưng vẻ ngoài lại cực kỳ xinh đẹp, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có trên trán là có một nhúm lông màu đen.
Điều thần kỳ hơn chính là, nhúm lông màu đen kia lại có hình dạng giống như hình trái tim.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục vào phòng, con chó nhỏ kia bước xiêu vẹo bò lại chỗ cô, khi đến gần, nó dùng cái mũi nhỏ của mình ngửi tới ngửi lui quanh chân Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục ngồi xổm xuống, dùng tay sờ đầu nó, nhóc con lập tức lộ ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, sau đó nằm đè lên chân cô, để lộ cái bụng tròn tròn.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã bị dáng vẻ đáng yêu ấy chinh phục: “Mấy đứa muốn nuôi cũng được, nhưng mà nuôi chó cần phải cho ăn và làm vệ sinh cho nó, việc này mấy đứa phải phụ trách. Đã nuôi thì phải có trách nhiệm tới cùng, nếu không thì không cần nuôi.”
Trong nhà không có người lớn, bọn họ lại ở trong tòa nhà lớn như vậy, đúng là cũng cần nuôi một con chó.
Hai mắt Đồng Gia Tín sáng ngời, giọng nói to lớn vang dội: “Em nhất định sẽ phụ trách!”
Đồng Miên Miên thấy quả nhiên con chó nhỏ không cắn người, cũng ngồi xổm xuống, vươn tay nhỏ ra run rẩy sờ soạng con chó nhỏ một phen: “Chị, nó ngoan quá.” Ngoan y như Miên Miên vậy.
Chỉ là câu nói kế tiếp còn chưa phát ra, con chó nhỏ đã há miệng, cắn một cái vào tay cô bé.
Đồng Miên Miên lập tức khóc hu hu.
Thật ra răng của chó con không hề sắc bén, cắn xuống cũng không để lại dấu vết dì, nhưng Đồng Miên Miên vẫn bị dọa sợ khóc hu hu, không dám tới gần nó nữa.
Nhưng con chó nhỏ lại cứ thích đuổi theo cô bé, ngay lập tức cuộc sống của nhà họ Đồng trở nên vô cùng náo nhiệt.
**
Đầu bếp Mạnh bị thương ở tay, sinh hoạt hàng ngày không tiện chút nào, con trai lại bận rộn công việc, cho nên sau khi thấy Đồng Tuyết Lục có thể làm thay mình, ngày hôm sau ông ta đã không tới làm việc nữa, mà về nông thôn ở cùng với nhà em trai.
Trước đây Lưu Đông Xương đều không ăn ở tiệm cơm với mọi người, anh ta đều đến nhà chị gái mình ăn.
Nhưng hôm qua sau khi ăn đồ ăn Đồng Tuyết Lục nấu, hôm nay ông ta không đi nữa, cơm trưa cơm chiều đều ăn ở tiệm cơm.
Vì Lưu Đông Xương cũng ăn ở chỗ này, hơn nữa Đồng Tuyết Lục cũng không muốn tạo ra mâu thuẫn, cho nên khi múc đồ ăn cho Đàm Tiểu Yến, tay cô không run rẩy, số lượng thức ăn đều giống mọi người.
Đàm Tiểu Yến cho rằng Đồng Tuyết Lục làm vậy vì sợ Lưu Đông Xương, cô ta lập tức đắc ý đuổi vểnh lên trời.
Giữa trưa hôm đó, có vài chiếc xe hơi dừng lại trước cửa tiệm cơm quốc doanh, bảy tám người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Đám đàn ông trung niên này đều mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, dưới nách còn mang theo cặp đựng tài liệu.
Nhìn dáng vẻ ấy, khí thế ấy, có thể biết ngay bọn họ chính là lãnh đạo.
Lúc này người của tiệm cơm quốc doanh đang ăn trưa, tất cả đều vùi đầu ăn uống thỏa thích.
Đặc biệt là Đàm Tiểu Yến, hôm qua cô ta còn nói Đồng Tuyết Lục có cầu xin cô ta cũng không ăn, lúc này lại giống như mất trí nhớ, miệng ăn nhồm nhoàm như heo ăn cám.
Thấy bảy tám người đột nhiên bước vào, Lưu Đông Xương đang định nói “Còn chưa tới giờ bán hàng”, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, anh ta lập tức cắn vào lưỡi mình.
Đau đến mức khiến khuôn mặt anh ta vặn vẹo, nhưng tốt xấu gì cũng nuốt được những lời đang định nói kia vào rồi.
Đồng Tuyết Lục cũng để ý đến đoàn người mới tiến vào, nhìn bọn họ không giống công nhân bình thường, cô đứng dậy nói: “Chào mừng quý khách, xin hỏi các anh muốn ăn gì?”
Người tới đều là lãnh đạo, bình thường trước khi đến tiệm cơm quốc doanh ăn bọn họ đều gọi điện thoại đặt đồ ăn trước, khi đến nơi nhân viên phục vụ cũng tuyệt đối không dám mặt nặng mày nhẹ với bọn họ.
Cho nên lúc này nhìn thấy thái độ phục vụ của Đồng Tuyết Lục tốt như vậy, bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy câu nói “Chào mừng quý khách” kia của cô rất mới lạ.