Chương 191: Ly trà xanh thứ một trăm chín mươi mốt

Người dân trong thôn nghe thấy thế đều nhốn nháo chỉ trích Khương Đan Hồng.

Nhưng Khương Đan Hồng không thèm để ý đến chuyện này, chị ta dùng sức đẩy mạnh hai đứa con trai đang giữ chặt mình lại: “Cút ngay!”

Lâm Ngân Bảo bị đẩy lảo đảo một cái, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, lập tức khóc rống lên.

Ngay cả nhìn Khương Đan Hồng cũng không thèm nhìn thằng bé một cái, chị ta trực tiếp nói với Ôn Như Quy: “Chúng ta đi thôi!”

Chị ta không muốn ngốc thêm một giây một phút nào ở nơi ghê tởm này nữa!

Mẹ chồng của Khương Đan Hồng thấy cháu trai nhỏ nhà mình bị đẩy ngã, vừa tức giận vừa đau lòng, vội vàng chạy tới bế cháu trai lên, lời nói thô tục tuôn ra không dứt.

Lâm Kim Bảo đã mười một tuổi rồi, nhìn thấy mẹ mình đẩy ngã em trai, kiên quyết không màng đến điều gì nữa, hận ý lập tức tràn ngập trong mắt: “Cái loại người đê tiện này, bà bỏ chồng bỏ con, sẽ chết không được tử tế!”

Nghe thấy con trai mắng mình, trên mặt Khương Đan Hồng ngoài vẻ lạnh lùng cũng chỉ có hận ý.

Trong lòng Phác Kiến Nghĩa rất phức tạp, một phần anh ta lo lắng Khương Đan Hồng sẽ mềm lòng không đi theo bọn họ, nhưng nhìn thấy chị ta hoàn toàn không để ý gì đến con trai mình như vậy, anh ta lại cảm thấy Khương Đan Hồng có chút vô tình.

Ôn Như Quy ở bên cạnh trầm mặc không nói gì.

Đêm đó mọi người về đến huyện thành, ở trọ trong nhà khách của huyện.

Anh rể Ôn Như Quy bảo anh về nhà mình, nhưng Ôn Như Quy từ chối.

Anh bảo anh rể đừng nói chuyện mình tới tỉnh Bắc Hòa cho ông nội nghe, anh ta đã đồng ý, nhưng vừa về nhà đã kể cho vợ anh ta.

Chị họ Ôn Như Quy lập tức gọi điện thoại đến Kinh Thị, đêm hôm đó ông Ôn đã biết chuyện.

Ông vừa tức giận vừa đau lòng, oán giận nói với chú Tông: “Thằng nhóc thối này lại dám giở trò bằng mặt không bằng lòng với tôi, cậu xem, đúng là không quan tâm đến sức khỏe của mình chút nào mà.”

Chú Tông vội vàng trấn an: “Như Quy làm vậy cũng vì sốt ruột chuyện của Cỏ Non, nói không chừng năm nay sẽ có tin tức tốt, xin tư lệnh bớt giận.”

Ông Ôn nghĩ một lát cảm thấy cũng đúng, khó lắm mới thấy cây vạn tuế ngàn năm Ôn Như Quy ra hoa, nếu cứ tiếp tục phát triển theo xu thế hiện tại, nói không chừng đến cuối năm ông ta thật sự có thể được uống trà của cháu dâu rồi.

Ông Ôn càng nghĩ càng vui vẻ, lôi kéo chú Tông nói chuyện đến tận đêm khuya.

Chú Tông buồn ngủ đến mức thiếu chút nữa không mở nổi mắt.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ: Biết thế không nói ra lời kia.

**

Sau khi tan tầm, khi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, Đồng Tuyết Lục nhìn thấy mẹ Tiêu đang đứng bên ngoài chờ mình.

Thấy cô đến gần, sắc mặt mẹ Tiêu nghiêm túc nói: “Số sách giáo khoa cô muốn tôi đã chuẩn bị xong rồi, cây ăn quả cũng đã có, đưa địa chỉ nhà cô cho tôi, mai tôi sẽ bảo người mang qua cho cô!”

Từ lần gặp trước đến hôm nay đã gần nửa tháng rồi, phía mẹ Tiêu vẫn mãi không thấy tin tức gì, cô còn tưởng rằng mẹ Tiêu không định thực hiện lời hứa hẹn.

Nếu như đối phương thật sự thất hứa, cô cũng không có cách nào cả.

Cô nói địa chỉ nhà mình cho đối phương, mẹ Tiêu nhớ kỹ địa chỉ, khi chuẩn bị xoay người, đột nhiên bà ta nhìn cô nói: “Nếu cô giáo họ Mã kia đã bị trừng phạt rồi, cô đừng tiếp tục trêu trọc họ Khương kia nữa.”

Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày, không phải mẹ Tiêu đang quan tâm cô chứ?

Lần trước khi đến đây bà ta còn mang theo khí thế bức người, không ngờ lần này tới đây lại chủ động nhắc nhở cô.

Cô với mẹ Tiêu cũng không có ân oán gì, nếu đối phương đã phát ra thiện ý với mình, tất nhiên cô sẽ không từ chối ý tốt: “Cảm ơn dì Ninh, cháu nhớ kỹ rồi.”

Mẹ Tiêu hừ một tiếng, hất cằm kiêu ngạo như khổng tước đi luôn.

Về đến nhà, vừa đẩy cửa ra, Đồng Tuyết Lục đã nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Đồng Miên Miên...

“Mày đừng lại đây! Mày đừng lại đây!”

Cô hoảng sợ vội vàng chạy vào nhà.

Vừa vào đến sân, cô đã trông thấy một con chó đang đuổi theo Đồng Miên Miên.

Vốn dĩ vừa rồi Đồng Tuyết Lục còn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng đợi đến khi thấy rõ tình hình, cô không khỏi dở khóc dở cười.

Con chó nhỏ đuổi theo Đồng Miên Miên chỉ khoảng hai tháng tuổi, bộ lông xù xù, nhỏ nhắn đáng yêu.

Nó vung vẩy cái đuôi ngắn ngủi đuổi theo Đồng Miên Miên, chạy được khoảng hai vòng thì bốn chân vô lực, ngã bệt ra đất.

Nhưng dường như nó không biết đau là gì, sau khi bị ngã lại vặn vẹo mông nhỏ, nhìn về phía Đồng Miên Miên, phát ra tiếng gầm gử đáng yêu: “Gâu Gâu...”

Đồng Miên Miên liên tục lui về phía sau, cũng vung nắm tay nhỏ nhắn của mình lên, dọa nạt: “Mày đừng đến đây, tao cũng là chó con, mọi người đều gọi tao là chó con, mày không được cắn tao...”

Ôi, hai cục cưng đáng yêu tuyệt thế này...