Chiều tối hôm đó, khi mang rau dưa đến cho nhà họ Đồng, Thẩm Uyển Dung còn nói đùa với Đồng Tuyết Lục về chuyện này.
Nghe xong, Đồng Tuyết Lục sững sờ một lúc: “Bà nói cháu rất giống với mẹ của chiến hữu ông Ngụy?”
Thẩm Uyển Dung cười gật đầu: “Đúng vậy, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bà đã cảm thấy cháu vô cùng quen mắt rồi, chỉ là lúc ấy nghĩ thế nào cũng không ra, mãi cho đến chiều hôm qua khi ông Châu Châu nói với bà chuyện này, bà mới nhớ ra được cháu giống ai!”
Đồng Tuyết Lục hỏi bâng quơ giống như vô tình: “Còn có chuyện kỳ quái như vậy sao? Vị chiến hữu kia của ông Ngụy họ gì?”
Thẩm Uyển Dung nói: “Họ Tiêu, là chữ Tiêu có bộ thảo, chỉ tiếc cả đời này ông ta không kết hôn không sinh con, nếu không bà thật sự sẽ nghi ngờ cháu là cháu gái của ông ta!”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm suy ngẫm.
Trước đây cô đã từng nghi ngờ người cha Đồng Đại Quân của nguyên chủ không phải con trai Tạ Kim Hoa rồi, vẻ ngoài của Tạ Kim Hoa quá xấu, hai đứa con trai sau đều như dưa vẹo táo nứt.
Ngoài điểm ấy ra, cho dù đối đãi với Đồng Đại Quân, hay là đám cháu trai cháu gái Đồng Gia Minh, Tạ Kim Hoa đều vô cùng lạnh lùng vô tình.
Chỉ là sau đó cô hỏi Đồng Gia Minh, Đồng Gia Minh nói vẻ ngoài của Đồng Đại Quân giống ông nội bọn họ, hơn nữa chuyện cha mẹ thiên vị con út con trưởng, ngay cả thời hiện đại cũng có.
Trước khi xuyên sách, cô thường xuyên đọc được những mẩu chuyện cha mẹ ngược đãi con thân sinh của mình trên mạng, ngược đãi đến mức cắt tay cắt chân, bắt con mình ăn phân mèo... Đủ các loại hành vi tội nghiệt, kể đến sang năm cũng không hết.
Cho nên lúc ấy cô đã loại bỏ nghi ngờ ấy, nhưng hiện giờ nghe thấy Thẩm Uyển Dung nói như vậy, cô lại lần nữa nghi ngờ.
Đương nhiên không phải cô nghi ngờ Đồng Đại Quân là con trai của vị chiến hữu họ Tiêu kia, dù sao cả đời này đối phương vẫn chưa từng kết hôn, không có con trai con gái, mà là cô phát hiện ra, mình đã bỏ quên mất một nhân vật quan trọng... Chính là cô của Đồng Đại Quân.
Cô của Đồng Đại Quân, cũng chính là bà trẻ của nguyên chủ, chết bệnh khi mới hai mươi hai tuổi.
Chết bệnh không có gì kỳ quái cả, kỳ quái chính là bà ấy chết bệnh khi chưa kết hôn!
Vào ba mươi năm trước, cũng chính là ba mươi năm chiến tranh khốc kiệt, cô nương hai mươi hai tuổi còn chưa lập ra đình, chính là vô cùng hiếm thấy.
Ông nội của nguyên chủ có vẻ ngoài rất tuấn tú, có thể đoán ra được bà trẻ của cô chắc hẳn cũng không kém, không đến mức không gả được.
Vậy thì có vấn đề rồi, vì sao bà ấy lớn tuổi như vậy còn chưa kết hôn? Chẳng lẽ là vì sức khỏe không tốt sao?
Vấn đề này dù có hỏi Đồng Gia Minh, chỉ sợ cũng không có câu trả lời.
Xem ra nếu có thời gian, cô phải tự mình về quê quán Bắc Hòa một chuyến, hỏi thăm người trong thôn một chút, có lẽ sẽ có đáp án.
Phía bên này Thẩm Uyển Dung vẫn đang nói: “Hiện giờ ông Tiêu đang ở Tây Bắc, nghe ông nội Châu Châu nói, khả năng sang năm ông ta sẽ được gọi về Kinh Thị, đến lúc đó nếu có cơ hội, bà sẽ bảo ông ta đến đây gặp cháu, nói không chừng ông ta sẽ bị dọa nhảy dựng lên!”
Đồng Tuyết Lục cười nói vâng.
Nhìn sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, Thẩm Uyển Dung đứng dậy, nói: “Không còn sớm nữa rồi, bà phải về đây, hai hôm nữa anh trai của Châu Châu sẽ về nhà, bà phải chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho thằng bé mới được.”
Anh trai xấu trong miệng Ngụy Châu Châu sắp về?
Đồng Tuyết Lục cảm thấy rất hứng thú.
Cô thật sự rất muốn xem thử xem rốt cuộc đối phương xấu đến mức nào, vậy mà lại bị em gái Châu Châu ghét bỏ như thế.
Thẩm Uyển Dung ra về, Đồng Tuyết Lục bắt đầu nấu cơm.
Tiếng cười vui vẻ của Đồng Miên Miên và con chó nhỏ truyền đến từ ngoài sân, cô nhìn qua cửa sổ, khóe miệng cong lên
**
Kỳ nghỉ của Ôn Như Quy dùng hết rồi, anh phải quay về căn cứ.
Căn cứ cho anh nghỉ, là muốn để anh nghỉ ngơi nhiều muốn chút, không ngờ anh lại bôn ba khắp nơi, chạy đi chạy lại một vòng cả người còn mệt mỏi hơn ban đầu.
Chuyện của Khương Hoa Vinh tạm thời chưa có phán quyết, trước mắt Khương Đan Hồng cũng không thể về nhà họ Khương, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng anh quyết định bảo chị ta đến ở nhờ nhà Phác Kiến Nghĩa.
Nhà họ Ôn chỉ có hai người đàn ông, một người phụ nữ như Khương Đan Hồng đến ở nhờ không tiện lắm. Ôn Như Quy cũng không nghĩ tới chuyện để chị ta qua ở nhà Đồng Tuyết Lục, vì anh sợ nhà họ Khương sẽ gây bất lợi cho chị ta, cuối cùng sẽ mang đến phiền toái và nguy hiểm cho Đồng Tuyết Lục.
Chỉ có nhà Phác Kiến Nghĩa là thích hợp nhất, nhà anh ta có mẹ, có em gái, Khương Đan Hồng lấy danh nghĩa thân thích ở quê đến đó ở vài ngày cũng không khiến người khác chú ý.
Sau khi sắp xếp xong chuyện chỗ ở của Khương Đan Hồng, Ôn Như Quy lập tức quay về căn cứ.
Vừa vào cổng căn cứ, anh đã đụng phải Chu Diễm.