Thấy Đàm Tiểu Yến khóc lóc chạy đi, nhưng không một ai có mặt ở chỗ này đồng tình với cô ta.
Sau đó Lưu Đông Xương cũng đen mặt đi mất.
Đồng Tuyết Lục chủ động giải thích: “Đầu bếp Mạnh, những lời vừa rồi Đàm Tiểu Yến nói bác đừng để trong lòng, đợi khi tay bác khỏi, cháu lập tức trả lại vị trí này cho bác, hơn nữa sau này cháu còn phải lấy chồng sinh con, làm đầu bếp không thích hợp với cháu.”
Chuyện lấy chồng sinh con là do cô tùy tiền nói ra để trấn an đầu bếp Mạnh, cô thật sự không ngờ, có mỗi việc đi làm thôi mà ngày nào cũng giống như tham gia cung đấu.
Vừa rồi khi nghe Đàm Tiểu Yến nói thế, thật ra trong lòng đầu bếp Mạnh cũng để ý ít nhiều.
Lúc này khi nghe Đồng Tuyết Lục giải thích xong, ông ta lại cảm thấy xấu hổ: “Con người cháu thế nào chẳng lẽ tôi còn có thể không yên tâm sao? Đàm Tiểu Yến kia chính là kẻ quá nhiều tâm nhẫn, nếu con trai tôi dám cưới người như vậy làm vợ, tôi tình nguyện đánh chết nó còn hơn!”
Thời buổi này chi có đàn ông độc thân vì không cưới được vợ, chứ không có con gái ế chồng.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy đến tuổi này rồi Đàm Tiểu Yến vẫn chưa tìm được bạn trai, ngoài lý do vẻ ngoài khó coi ra, tính tình của cô ta cũng là lý do lớn.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Đồng Tuyết Lục làm trưởng bếp, đầu bếp Mạnh không vội vã xin nghỉ, mà ở trong phòng bếp chỉ điểm cho cô.
Có điều rất nhanh ông ta đã phát hiện ra căn bản Đồng Tuyết Lục không cần mình chỉ điểm, thịt kho tàu do cô nấu ra, ăn ngon đến mức thiếu chút nữa ông ta muốn nhường luôn vị trí đầu bếp của mình cho đối phương.
Nếu làm vậy, ngày nào ông ta cũng được ăn đồ ăn ngon rồi...
Đến giờ ăn cơm, đầu bếp Mạnh sợ Đồng Tuyết Lục không ép nổi Đàm Tiểu Yến, vì vậy ông ta nhận lấy việc phân đồ ăn.
Lần này múc đồ ăn, tay ông ta run rẩy vô cùng lợi hại, không chỉ không còn miếng thịt nào, ngay cả rau xanh cũng không còn mấy cọng.
Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức muốn khóc hu hu, nhưng căn bản đầu bếp Mạnh không sợ nước mắt của cô ta, chỉ một câu “Ông thích thế đấy” đã khiến cho Đàm Tiểu Yến thiếu chút nữa đã qua đời ngay tại chỗ.
Cứ như vậy, Đồng Tuyết Lục tạm thời làm thay vị trí của đầu bếp Mạnh.
Chuyện khiến cô không ngờ chính là, Mạnh Thanh Thanh lại giống cái đuôi nhỏ suốt ngày đi theo cô, vừa nhìn thấy cô hai má đã đỏ bừng, hai mắt sáng lên, giống như cô gái nhỏ kích động khi nhìn thấy bạn trai mình vậy.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cho rằng cô ta cong.
Chẳng lẽ mị lực của cô đã lớn như vậy rồi sao? Vậy mà có thể ăn cả nam cả nữ.
**
Hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa ngồi tàu hỏa một ngày một đêm đến tỉnh Bắc Hòa, sau đó vất vả thêm nửa ngày nữa mới đến được công xã Đông Phong.
Chỉ là khi bọn họ muốn gặp đồng chí Khương Đan Hồng lại vướng phải một chút cản trở, đại đội sản xuất Hồng Tinh nơi chị ta ở, vậy mà lại không cho bọn họ gặp mặt Khương Đan Hồng.
Cuối cùng Phác Kiến Nghĩa phải dùng thân phận của mình, uy hiếp sẽ đến đồn công an cử báo, nếu không chỉ sợ lần này bọn họ sẽ bất lực quay về.
Nhìn thấy hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa, vẻ mặt Khương Đan Hồng mờ mịt hỏi: “Hai người là ai?”
Trước khi tới đây Ôn Như Quy đã từng xem qua tài liệu về Khương Đan Hồng, biết năm nay chị ta mới ba mươi tuổi, nhưng nhìn người phụ nữ trước mắt, làn da ngăm đen, hai mắt vô thần, vẻ mặt tang thương và mỏi mệt, nhìn qua giống như người đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa nhìn nhau một cái, đều nhận ra được vẻ khiếp sợ là dự cảm không ổn trong mắt đối phương.
Phác Kiến Nghĩa nói: “Chào chị, đồng chí Khương, chúng tôi đến đây vì muốn dò hỏi một chút chuyện liên quan đến bác trai Khương Hoa Vinh của chị, không biết bây giờ chị có tiện nói không?”
Ai ngờ vừa nghe thấy cái tên “Khương Hoa Vinh”, Khương Đan Hồng lập tức trở nên kích động: “Khương Hoa Vinh không phải bác trai tôi, các anh tìm lầm người rồi!”
Nói xong chị ta quay đầu muốn trở về căn cứ thanh niên trí thức.
Phác Kiến Nghĩa vội vàng ngăn chị ta lại.
Trên mặt Khương Đan Hồng lộ ra hận ý và oán khí nồng đậm: “Các anh muốn làm gì hả? Tôi đã nói tôi không quen biết ông ta rồi, hay là các anh chính là người Khương Hoa Vinh phái đến đây?”
Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa không ngờ chị ta lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Hai ngày qua Ôn Như Quy chạy tới chạy lui, căn bản chưa được nghỉ ngơi tử tế, giọng nói càng khàn hơn.
Chỉ là lúc này anh không thể không mở miệng: “Đồng chí Khương, xin chị bình tĩnh một chút, chúng tôi không phải người Khương Hoa Vinh phái đến, ngược lại, chúng tôi đến đây có lẽ sẽ giúp được chị.”
Đôi mắt Khương Đan Hồng đỏ bừng, trên mặt mang theo nụ cười trào phúng: “Giúp tôi? Các anh có thể giúp tôi chuyện gì?”
Ôn Như Quy: “Chị muốn chúng tôi giúp chị làm gì?”
Khương Đan Hồng liếc xéo bọn họ: “Nếu tôi muốn các anh dẫn tôi rời khỏi đội sản xuất này, các anh làm được không?”
Ôn Như Quy trầm mặc một lát, sau đó nói: “Có thể chúng tôi chưa làm được ngay lúc này, nhưng về sau cũng tôi sẽ cố hết sức giúp chị.”