Sau đó mọi người xuống phòng bếp, Lưu Đông Xương đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa về, trong phòng bếp chỉ còn lại hành tỏi, kiệu.. và một ít cải dầu.
Nguyên liệu nấu ăn quá ít, muốn nấu được món ngon đúng là không dễ dàng.
Đầu bếp Mạnh thấy thế mở miệng nói: “Hay là đợi lát nữa rồi nấu đi.”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không cần, để cháu nấu bát mì rau cải cho mọi người nếm thử.”
Mì rau cải?
Mọi người có mặt ở chỗ này đều chưa từng nghe qua món ăn ấy.
Đàm Tiểu Yến trốn ở cửa lén lút nghe lén, nghe thấy lời này, cô ta không nhịn được lại âm dương quái khí mỉa mai một tiếng.
“Mì nấu với rau cải, có thể ăn được sao? Có vài người không phải cho rằng khi nấu chỉ cần cho nhiều dầu vào sẽ ăn ngon chứ? Đúng là cười chết người ta mà!”
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Ngậm cái miệng thối của cô lại, nếu cô có bản lĩnh thì lát nữa đừng ăn đồ ăn tôi nấu.”
Đàm Tiểu Yến trừng mắt với Đồng Tuyết Lục: “Cô cho rằng tôi thèm ăn đồ cô nấu à, dù cô có cầu xin tôi ăn, tôi cũng chướng mắt!”
Đầu bếp Mạnh quay đầu lại gào lên một tiếng: “Cút ra khỏi phòng bếp!”
Đàm Tiểu Yến tức giận đến mức thiếu chút nữa đã hộc máu mồm, nhưng vẫn phải dậm chân ra ngoài quét dọn vệ sinh.
Mạnh Thanh Thanh và mẹ cô ta thấy mình ở trong phòng bếp không giúp được gì, cũng chủ động ra ngoài quét dọn, để Đồng Tuyết Lục có thời gian nấu ăn.
Trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn nào khác, nhưng không thiếu bột mì, hơn nữa còn là bột mì Phú Cường.
Đồng Tuyết Lục dùng nước ấm cho thêm chút muối để nhào bột, sau khi nhào bột xong cô xoa một lớp dầu bên ngoài cục bột, rồi đắp vải bố lên để bột nghỉ nửa giờ.
Nhân lúc để bột nghỉ, cô cắt hành gừng tỏi thành miếng, bắt đầu nấu nước dùng.
Nửa tiếng sau, bột đã nhào xong, cô cắt thành từng nắm, lại lần nữa bôi dầu lên trên cục bột, đợi nước sôi lên thì bắt đầu làm mì.
Kéo mì là việc đòi hỏi kỹ thuật, quá mỏng hay quá dày đều ảnh hưởng đến khẩu vị, nhưng động tác tay của Đồng Tuyết Lục rất nhanh nhẹn, tạo ra sợi mì vừa phải không dày không mỏng.
Đầu bếp Mạnh thấy động tác kéo mì của cô, cả người ngây dại.
Nhìn cách kéo mì này là biết, cô cũng là cao thủ trong nghề.
Ông ta không ngờ Đồng Tuyết Lục thật sự biết nấu ăn.
Vừa rồi chẳng qua ông ta chỉ ôm tâm lý để cô thử cho có, thật ra trong lòng không xem trọng chút nào.
Đợi đến khi mì nấu gần chín, cô bỏ cải dầu vào nấu cùng, sau khi chín thì vớt ra bát. Rải hành gừng tỏi đã thái nhỏ và bột ớt lên trên, sau đó tưới thêm một muỗng dầu nóng.
Cùng với âm thanh “Xì xèo” vang lên, trong nháy mắt một mùi hương bá đạo cũng tràn ngập phòng bếp.
“Thơm quá, đây là hương vị gì vậy?”
Mạnh Thanh Thanh ở bên ngoài ngửi thấymùi hương, cái mũi hít hà giống như con chó nhỏ.
Mẹ Mạnh Thanh Thanh nói: “Mùi hương truyền ra từ phòng bếp, chắc là nữ đồng chí kia đã nấu xong mì sợi rồi.
Mùi hương cuồn cuộn không ngừng tràn ra ngoài, khiến không khí cũng thơm, làm cho mọi người đều cảm thấy đói bụng.
Mạnh Thanh Thanh nuốt một ngụm nước miếng nói: “Mẹ, chúng ta vào xem đi.”
Sau đó hai mẹ con đi vào phòng bếp, để lại một mình Đàm Tiểu Yến đứng giữa phòng ăn nuốt nước miếng.
Khi vào đến phòng bếp, hai người lập tức nhìn thấy đầu bếp Mạnh đang dùng tay trái khó khăn gắp mì lên ăn, dù gắp rất vất vả, nhưng trên mặt ông ta không có một tia mất kiên nhẫn nào.
Đầu bếp Mạnh cũng biết hai người đã vào phòng, nhưng lúc này ông ta không rảnh quan tâm đến bọn họ.
Mì sợi vừa giòn vừa dai, ăn một miếng vào vị cay tràn đầy khoang miệng, rõ ràng chỉ là sợi mì đơn giản, lại khiến người ta muốn ngừng cũng không được.
Không phải ông ta khen, nhưng món mì rau cải này, ông ta có thể ăn một lần ba bát lớn.
Thấy hai mẹ con Mạnh Thanh Thanh vào phòng, Đồng Tuyết Lục hỏi: “Hai người cũng ăn thử một bát nhé?”
Mạnh Thanh Thanh gật đầu liên tục: “Được!”
Mẹ của Mạnh Thanh Thanh vốn dĩ định nói không cần, nhưng mùi hương ấy quá mê người, câu nói không cần kia đã bị bà ta nuốt vào bụng.
Đồng Tuyết Lục lấy cho mỗi người một bát, rất nhanh biểu cảm và động tác của hai người đã giống hệt đầu bếp Mạnh... Đều ăn ngấu nghiến.
Đàm Tiểu Yến ở bên ngoài bị mùi hương gợi lên cơn thèm ăn, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào phòng bếp, dùng sức nuốt nước miếng.
Nhưng mà cô ta lại lạnh lùng hừ một tiếng, tự nói với bản thân, cho dù ngửi rất thơm thì sao, ăn vào chắc gì đã ngon.
Đầu bếp Mạnh dùng tay trái nhanh chóng xử lý xong một bát, khi ông ta đang muốn ăn bát thứ hai, thì Lưu Đông Xương đã về.
Nhìn thấy Lưu Đông Xương bước vào, ông ta nhìn đối phương cười ha ha.
Lưu Đông Xương:??
Bị kích thích quá điên rồi à?
Đầu bếp Mạnh chỉ vào Đồng Tuyết Lục nói: “Tôi đã tìm được người làm thay vị trí của mình rồi.”
“Đồng chí Đồng?”
Thấy ông ta chỉ tay về phía Đồng Tuyết Lục, Lưu Đông Xương ngẩn người một lúc, sau đó mới lộ ra vẻ mặt “Ông đang đùa tôi đấy à”.
Đầu bếp Mạnh: “Không sai, chính là đồng chí Đồng, đây là món mì rau cải cô ấy vừa nấu, anh ăn thử một lần thì biết cô ấy có làm được không.”
Đồng Tuyết Lục không nói lời nào, nhanh chóng múc một bát mì cho Lưu Đông Xương ăn thử.
Thật ra khi vừa vào đến cửa Lưu Đông Xương đã ngửi thấy mùi hương rồi, chỉ là anh ta không ngờ người tạo ra mùi hương ấy lại là Đồng Tuyết Lục.
Nhìn sợi mì đỏ rực, anh ta chần chừ rồi đưa đũa gắp một miếng, sau đó trong lòng lập tức buồn bực.
Anh ta thua rồi!
Hương vị này đừng nói chị gái anh ta làm không được, cho dù đầu bếp Mạnh cũng kém xa.
Anh ta nhìn Đồng Tuyết Lục, trong lòng lại bực bội.
Cô gái này đúng là khắc tinh của anh ta mà.
Lần trước cô đã cướp đi vị trí nhân viên phục vụ, lần này lại cướp mất vị trí đầu bếp, sau này có phải cô còn muốn cướp cả vị trí giám đốc của anh ta không?
Đầu bếp Mạnh vui vẻ đến mức lông mày đều vểnh lê: “Thế nào giám đốc Lưu, hương vị được chứ?”
Lưu Đông Xương không có cách nào dối lòng nói không ăn được, anh ta sa sầm mặt xuống nói: “Cũng không tệ lắm, nhưng mà nếu cô muốn làm thay nửa năm, vẫn phải thi chứng chỉ đầu bếp.”
Đồng Tuyết Lục nói: “Không thành vấn đề, hai ngày nữa tôi sẽ bớt chút thời gian đăng ký dự thi.
Cô đã nói thế rồi, Lưu Đông Xương cũng không thể nói thêm gì nữa, anh ta đen mặt hỏi một câu: “Được rồi, vậy vị trí của đầu bếp Mạnh do cô tạm thời làm thay, còn vị trí của cô thì sao?”
Lưu Đông Xương vẫn chưa từ bỏ ý định nhét chị gái mình vào tiệm cơm quốc doanh, anh ta đang định nói để chị gái mình...
Thì Đồng Tuyết Lục đã nói trước, chưa cho anh ta có cơ hội mở miệng: “Vị trí của tôi thì để đồng chí Mạnh Thanh Thanh tiếp tục làm thay.”
“……”
Mặt Lưu Đông Xương hoàn toàn đen lại, còn thối hơn cả nước sông Tô Lịch.
Mạnh Thanh Thanh biết mình có thể tiếp tục ở lại, khuôn mặt lập tức sáng lên.
Đúng lúc này, Đàm Tiểu Yến đi đến, nói: “A, hương vị này thơm quá, so với đồ ăn do đầu bếp Mạnh nấu còn thơm hơn, nếu là tôi, thì dứt khoát đừng làm thay nữa, hay là chuyển luôn vị trí này cho đồng chí Đồng đi! Đầu bếp Mạnh cũng nhiều tuổi rồi, mấy năm nữa cũng phải nghỉ hưu, bây giờ chuyển luôn cho đồng chí Đồng không phải tốt hơn sao?”
Gậy thọc cứt!
Đàm Tiểu Yến chính là cây gậy thọc cứt đang sống sờ sờ!
Những lời này của cô ta rõ ràng là muốn châm ngòi li gián quan hệ giữa cô và đầu bếp Mạnh mà.
Đồng Tuyết Lục khẽ hé miệng đang định đốp chát lại, ai ngờ cô còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy đầu bếp Mạnh rống lên: “Chuyện của ông đây không cần cô quan tâm, tâm nhãn nhiều như tổ ong vò vẽ, cô như vậy có nhà chồng nào dám rước cô về.”
“…”
Đàm Tiểu Yến giống như bị người ta chọc một đao thẳng vào phổi, khuôn mặt tức giận đỏ bừng lên.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người cô ta, còn cô ta thì nhìn về phía Lưu Đông Xương, hy vọng anh ta có thể nói một câu giúp mình.
Nhưng đối phương chỉ nhìn cô ta một cái rồi xoay đầu đi chỗ khác, giống như sợ bị cô ta ăn vạ vậy.
Trong lòng Đàm Tiểu Yến vô cùng ấm ức, khóc hu hu chạy ra ngoài.
Một đám người khốn nạn, chỉ biết bắt nạt mình!