Chương 189: Ly trà xanh thứ một trăm tám mươi chín

Khương Đan Hồng cau mày nhìn Ôn Như Quy, một lúc lau sau mới nói: “Được, tôi tin anh một lần, có điều, tôi không tin người bên cạnh anh!”

Phác Kiến Nghĩa:???

Anh ta đã làm gì?

Vì sao lại không tin anh ta? Chẳng lẽ nhìn qua anh ta trông giống người gian trá sao?

Bởi vì Khương Đan Hồng không tin tưởng Phác Kiến Nghĩa, cho nên Ôn Như Quy đành phải bảo anh ta tạm thời ra ngoài, còn anh thì ngồi lại dò hỏi Khương Đan Hồng chuyện năm đó.

Anh biết được từ miệng Khương Đan Hồng, năm 1952 cha mẹ chị ta hy sinh trên chiến trường Triều Tiên, hai người trở thành liệt sĩ, bởi vì nhà họ Khương bọn họ chưa phân gia, nên chị ta và em trai đương nhiên là do bác trai Khương Hoa Vinh nuôi nấng.

Chỉ là đến năm thứ hai sau khi cha mẹ chị ta qua đời, em trai chị ta cũng chết bệnh, ngay cả của hồi môn mẹ chị ta để lại cũng không thấy đâu nữa.

Trước kia ông ngoại chị ta là hương thân, mẹ chị ta là con gái duy nhất trong nhà, khi gả đến nhà họ Khương mang theo rất nhiều của hồi môn.

Ôn Như Quy nhíu mày lại: “Năm đó đồng chí Khương bao nhiêu tuổi? Còn nữa, chị cảm thấy việc em trai mình chết bệnh có vấn đề sao?”

Nhớ lại ký ức năm đó, khóe mắt Khương Đan Hồng như muốn nứt ra: “Năm đó tuy rằng tôi chỉ mới sáu tuổi, nhưng vẫn nhớ được chuyện đã xảy ra. Tôi nhớ rất rõ, khi ấy em trai tôi chỉ sốt nhẹ, tinh thần vẫn rất tốt, nhưng hôm sau đột nhiên thằng bé lại không còn nữa, khi ấy tôi muốn đi thăm em trai mình, nhưng bọn họ không cho tôi qua đó.”

Cuối cùng em trai chị ta được chôn cất qua loa, ngay cả gặp mặt lần cuối chị ta cũng không được gặp.

Ôn Như Quy: “Chuyện của hồi môn thì sao? Trong tài liệu tôi tìm hiểu được, năm đó mẹ chị đã hiến hết tài sản cho quân đội, chẳng lẽ không phải vậy sao?”

Khương Đan Hồng: “Phần lớn tài sản đáng giá đã cống hiến cho quốc gia, nhưng mà không phải tất cả, bà ấy còn để lại cho tôi và em trai một phần của hồi môn, trong số đó có không ít trang sức và vàng thỏi, bà ấy lo lắng nếu mình xảy ra chuyện, số tiền ấy cũng đủ để đảm bảo cho chúng tôi áo cơm vô ưu.”

Không ngờ nó lại trở thành lá bùa đòi mạng.

Chị ta chỉ nhớ khi đó có không ít vàng thỏi, cuối cùng lại không thấy đâu nữa, chị ta đã từng hỏi bác mình, nhưng đối phương nói rằng chị ta nhớ lầm, trong nhà làm gì có vàng thỏi.

Sau đó để chị ta không thể ra ngoài nói lung tung, bọn họ bèn nhốt chị ta lại, còn không cho ăn cơm. Cuối cùng chị ta bị đói sợ, không bao giờ dám nhắc đến chuyện vàng thỏi nữa.

Nghe thấy thế, lông mày Ôn Như Quy nhíu chặt lại: “Đồng chí Khương, nếu sau này cần đồng chí ra mặt cử báo Khương Hoa Vinh, đồng chí có sẵn lòng không?”

Khương Hoa Vinh còn táng tận lương tâm hơn nhiều so với những gì anh nghĩ, đúng là tội lỗi nhiều không kể siết!

Khương Đan Hồng kích động đến mức hai tay run rẩy, vẻ mặt hưng phấn quỷ dị: “Các anh thật sự muốn cử báo Khương Hoa Vinh à?”

Ôn Như Quy gật đầu: “Đúng vậy!”

Khương Đan Hồng ngửa đầu nở nụ cười, cuối cùng cười chảy cả nước mắt đều: “Tốt quá rồi, cuối cùng ông trời cũng mở mắt! Tôi còn tưởng rằng cả đời này tôi sẽ không đợi được đến cái ngày ấy!”

Cha mẹ chị ta đã chết, em trai cũng chết rồi, của hồi môn cũng bị mất, người ngoài ai cũng cho rằng bác trai chị ta là người thiện tâm, coi chị ta như con gái ruột, chỉ có mình chị ta biết, ông ta chính là kẻ súc sinh.

Nhưng chị ta không thể nói, bởi vì không ai tin tưởng lời chị ta, hơn nữa nếu chị ta dám ra ngoài “Nói hươu nói vượn”, không chừng rất nhanh chị ta cũng phải đi theo vết xe đổ của em trai mình.

Mấy năm qua chị ta luôn nhẫn nhịn, giả ngoan giả ngốc, nhưng bọn họ vẫn không buông tha cho chị ta.

Năm mười sáu tuổi, bọn họ đẩy chị ta xuống đại đổi sản xuất, còn nói với người ngoài là chị ta tự nguyện xuống nông thôn tiếp thu giáo dục trung bần nông, chị ta có khổ cũng không nói nên lời.

Năm thứ hai, chị ta bị người khác đẩy xuống sông, đúng lúc con trai của đại đội trưởng đi ngang qua vớt chị ta lên, vì không còn trong sạch nên chị ta bị ép gả cho đối phương, sau đó còn bị cưỡng ép sinh hai đứa con trai.

Bọn họ hạn chế tự do của chị, chưa bao giờ cho chị bước ra khỏi đội sản xuất một bước. Chị ta ghê tởm bọn họ muốn chết, nên sau khi sinh xong đứa con trai thứ hai, đã dọn về ở trong cứ điểm của thanh niên trí thức.

Càng nghe Ôn Như Quy càng không chịu nổi, tay anh nắm chặt lại lộ ra cả gân xanh: “Tôi phải thương lượng việc này với bạn mình một chút, đồng chí Khương đừng lo lắng, bạn tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự, cậu ấy tuyệt đối là người có thể tín nhiệm được.”

Khương Đan Hồng liếc mắt nhìn Phác Kiến Nghĩa đang đứng bên ngoài một cái, lần này không lên tiếng nữa.