Sau khi tiễn Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục quay về thu dọn phòng.
Vừa vào phòng cô đã nhìn thấy chăn bông được anh gấp gọn gàng vuông vức như miếng đậu hũ, bốn góc được vuốt bằng phẳng, giống hệt chăn do quân nhân gấp mà đời sau cô từng xem trong các video trên mạng.
Đồng Tuyết Lục có chút giật mình.
Ôn Như Quy gấp chăn cũng quá đẹp nhỉ?
Lần trước khi anh bắt Đồng Chân Chân, động tác rất nhanh, giống như người đã từng luyện võ.
Chẳng lẽ anh cũng từng được huấn luyện trong quân đội sao?
Nghĩ đến điều này, cô mới phát hiển ra hiểu biết của mình về Ôn Như Quy thật sự rất ít, hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh, người nhà của anh.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy có hai cái túi đang đặt trên bàn.
Cô bước đến mở ra xem, bên trong là bánh quả hồng và quả óc chó.
Đồng Tuyết Lục không khỏi bật cười, lắc đầu, thứ này chắc chắn là do Ôn Như Quy để lại.
Nhưng mà đây là thói quen kiểu gì vậy?
Tặng đồ cho người khác lúc nào cũng lén lút, sợ cô từ chối sao?
Đúng là anh đã nghĩ quá nhiều rồi, cô sẽ không từ chối đâu.
Cô lấy một chiếc bánh quả hồng ra, bên ngoài chiếc bánh phủ một tầng sương mỏng, lớn bằng lòng bàn tay.
Cắn một miếng ăn thử, bánh quả hồng mềm mại thơm ngọt, thịt quả rất dẻo, ngọt mà không ngấy, khiến người ta ăn một lại muốn ăn hai.
Đồng Tuyết Lục thỏa mãn nheo mắt lại, là hương vị khi còn nhỏ cô từng ăn.
Đồng Miên Miên cất bước chạy vào, nhìn thấy chị gái mình đang ăn bánh quả hồng, cô bé nuốt nước miếng hỏi: “Chị, chị đang ăn gì thế?”
Đồng Tuyết Lục cúi đầu xuống, lập tức trông thấy cô bé đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, đôi môi nhỏ chum chím, hình như đang âm thầm nuốt nước miếng.
Đồng Tuyết Lục sinh ra ý định trêu đùa cô bé: “Chị đang ăn bánh quả hồng.”
Đôi mắt long lanh của Miên Miên nhìn chằm chằm vào bánh quả hồng trong tay cô không chớp mắt, thiếu chút nữa nước miếng đã chảy ròng ròng: “Bánh quả hồng ăn có ngon không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Ăn ngon lắm, vừa mềm vừa ngọt, ngon không chịu nổi!”
Nhưng cô chỉ nói như vậy, chưa nói sẽ cho cô bé một cái, còn làm trò cắn một miếng trước mặt cô bé.
Đồng Miên Miên xoắn đôi tay nhỏ của mình, chớp mắt, đầy khát vọng, hỏi: “Chị, chị có thể cho Miên Miên ngửi một chút được không?”
“Phụt ——”
Cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được nữa, cô bật cười.
Cục cưng đáng yêu tuyệt thế nhà ai thế này???
Dù đã chảy cả nước miếng, vẫn có thể nói chỉ muốn ngửi một chút.
Cô lấy một cái bánh quả hồng trong túi giấy ra đưa cho cô bé: “Không cần ngửi, cái này cho em ăn, nhưng mà không được ăn nhiều, em ăn một cái này là đủ rồi.”
Đôi mắt đen nhánh của cô bé sáng lên, nhận lấy bánh quả hồng, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị.”
Nói xong, miệng nhỏ lập tức cắn một miếng bánh quả hồng, đôi mắt càng sáng hơn.
Quả nhiên vừa mềm vừa ngọt giống như lời chị gái nói.
Ăn ngon quá!
Đồng Miên Miên liếm môi, thỏa mãn cười híp cả mắt.
Đồng Tuyết Lục ăn liên tục hai cái, trong lòng suy nghĩ nên trả lại cho Ôn Như Quy thứ gì.
Đột nhiên cô nhớ tới nhà bên cạnh có hoa cúc, mấy hôm nay hoa nở không tồi, nếu lấy một ít về làm trà hoa cúc thanh nhiệt giải độc, rất tốt cho cổ họng.
Cô lấy một nửa bánh quả hồng và quả óc chó ra, dùng giấy báo gói lại: “Chị qua nhà bà Thẩm đây, em có muốn qua đó với chị không?”
“Có ạ!”
Đồng Miên Miên gật đầu như giã tỏi: “Nhưng mà có phần cho chị Châu Châu ăn không ạ?”
Đồng Tuyết Lục cười: “Có, chỗ này chính là mang cho nhà Châu Châu.”
Nghe thấy chị Châu Châu cũng có phần, Đồng Miên Miên lập tức yên tâm.
**
Sau khi nhà họ Ngụy nhận được bánh quả hồng, không chỉ cho Đồng Tuyết Lục hái hoa cúc về, còn mang hai bồn hoa cúc sang cho nhà họ Đồng.
Đồng Tuyết Lục rửa sạch sẽ hoa cúc, sau đó đặt ở nơi thông gió phơi khô.
Đợi sau khi phơi khô xong, cô cho vào lồng hấp hấp chín, cuối cùng lại đem hoa cúc đã hấp chín ra phơi dưới nắng mặt trời thêm lần nữa.
Muốn phơi khô hoa cúc cần bảy tám ngày, nói cách khác trng một chốc một lát không có cách nào đưa cho Ôn Như Quy ngay được.
Sau khi làm xong việc, cô dẫn Đồng Miên Miên đến trạm đồ ăn mua đồ.
Vừa mở cửa ra, đột nhiên cô nhìn thấy một người phụ nữ đang nắm tay một cô gái nhỏ đứng ngoài cửa.
Nhìn thấy cánh cửa gỗ mở ra, hình như người phụ nữ kia giật mình hoảng sợ, chị ta kéo tay con gái mình lui về phía sau một bước.
Đồng Tuyết Lục nhìn người phụ nữ kia một lượt, chị ta khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, da dẻ ngăm đen, khi ánh mắt cô nhìn sang người cô gái nhỏ bên cạnh chị ta, cô lập tức đoán ra được người phụ nữ này là ai.
Là vợ của kẻ ngoại tình với Mã Mai, chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn kia.
Chỉ là sao chị ta lại đến tìm mình?