Chương 183: Ly trà xanh thứ một trăm tám mươi ba

“Chào cô, xin hỏi cô chính là đồng chí Đồng sao?” Hoắc Hương Xảo rụt rè cười nói.

Đồng Tuyết Lục gật đầu, giả vờ không quen biết chị ta, hỏi lại: “Chị là ai?”

Hoắc Hương Xảo: “Chào cô, Đoạn Văn Phủ là chồng trước của tôi, tôi đến đây vì muốn nói lời cảm ơn cô.”

Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Chuyện chồng chị không liên quan gì đến tôi cả.”

Hoắc Hương Xảo: “Đúng đúng, đồng chí Đồng nói đúng, việc này không liên quan gì với đồng chí Đồng cả, tất cả đều là trừng phạt đúng người đúng tội!”

Chị ta, Đoạn Văn Phủ và Mã Mai, ba người là bạn học cấp hai với nhau, khi quốc gia kêu gọi thanh niên trí thức lên núi xuống làng, ba người bọn họ bị sắp xếp đến cùng một đội sản xuất.

Chị ta với Mã Mai qua lại rất khá, coi Mã Mai trở thành bạn thân, có chuyện gì cũng nói với Mã Mai, trước đây khi chị ta ở bên Đoàn Văn Phủ, cũng là do Mã Mai thuyết phục.

Mã Mai xuống nông thôn chưa đến một năm đã được người thân sắp xếp quay về thành, chị ta và Đoàn Văn Phủ cảm thấy không còn hy vọng về thành, đã kết hôn sinh con ở nông thôn. Năm con chị ta được hai tuổi, đột nhiên Mã Mai nói có thể sắp xếp cho Đoạn Văn Phủ đến làm việc ở xưởng sắt thép.

Cứ như vậy, Đoạn Văn Phủ mang theo con gái về thành phố, chỉ còn mình chị ta ở lại nông thôn.

Khi đó chị ta rất cảm kích Mã Mai, cảm thấy Mã Mai chiếu cố mình, nên mới giới thiệu công việc cho Đoạn Văn Phủ.

Ai ngờ hai người bọn họ lại ghê tởm như vậy, thế mà lại ngoại tình sau lưng chị ta!

Chẳng trách trước đây chị ta cầu xin Mã Mai nghĩ cách để mình cũng quay về thành, Mã Mai luôn ra sức tìm lý do khước từ, hóa ra từ đầu tới cuối đối phương không hề có ý định để chị ta quay về!

Nếu không phải lần này mọi chuyện bị phơi bày, chỉ sợ cả đời chị ra đều chẳng hay biết gì!

Sau khi Đồng Tuyết Lục biết đối phương là bạn thân của Mã Mai, cô càng cảm thấy Mã Mai ghê tởm hơn.

Phòng trộm phòng cướp phòng bạn thân, lời này dùng trên người Mã Mai là thích hợp nhất.

Nhưng mà người phụ nữ trước mắt thật ra lại là người tỉnh táo hiếm thấy ở thời này, sau khi biết chồng mình ngoại tình, chị ta không cầu xin thay anh ta, cũng không khóc sướt mướt giống như trời sắp sập.

Đồng Tuyết Lục nhìn cô gái nhỏ một cái, thấy sắc mặt cô bé vẫn tái nhợt, thì mở miệng hỏi: “Có phải con gái cô không thể ăn đậu phộng không?”

Hoắc Hương Xảo ngẩn người: “Sao cô biết? Đúng là Đại Nha không thể ăn đậu phộng, mỗi lần ăn đậu phộng cả người sẽ đổ đầy mồ hôi lạnh, trở nên buồn bã ỉu xìu mê man không tỉnh, bác sĩ nói là do dị ứng đậu phộng, bảo chúng tôi không cho con bé ăn là được!

Quả nhiên là thế!

Tên cặn bã Đoạn Văn Phủ kia đúng là không bằng cầm thú!

Đồng Tuyết Lục nói ra phát hiện ngày đó đó chị ta: “Chồng trước của chị vì muốn có một đêm xuân với Mã Mai, mỗi lần trước khi gặp mặt đều cho con gái chị ăn đậu phộng.”

Sắc mặt Hoắc Hương Xảo lập tức thay đổi, ngồi xổm xuống hỏi con gái mình: “Đại Nha, con nói cho mẹ biết, có phải cha thường xuyên cho con ăn đậu phộng không?”

Đôi mắt vô thần của Đại Nha khẽ chớp chớp, gật đầu nói: “Vâng, mỗi làn cha đều cho Đại Nha ăn rất nhiều đậu phộng, Đại Nha nói không muốn ăn, ông ấy sẽ mắng Đại Nha.”

Khóe mắt Hoắc Hương Xảo giận dữ sắp nứt ra, chị ta cắn chặt môi, trong lòng âm thầm mắng tên súc sinh Đoạn Văn Phủ kia mấy trăm lần.

Chị ta cho rằng chuyện gã ta ở bên Mã Mai đã đủ ghê tởm rồi, không ngờ gã ta còn không có chút tình người nào như vậy.

Sắc mặt Hoắc Hương Xảo rất khó coi, một lúc lâu sau mới ổn định được cảm xúc: “Cảm ơn cô, đồng chí Đồng, nếu không phải cô nói cho tôi, khả năng tôi sẽ vĩnh viễn không biết được việc này!”

Chị ta quyết định rồi, sau khi quay về sẽ sửa họ cho Đại Nha.

Kẻ súc sinh kia không xứng có người nối dõi.

Đồng Tuyết Lục đang định nói không cần khách khí, thì trông thấy Hoắc Hương Xảo nhét một cái túi vào trong tay cô, sau đó bế con gái mình lên, nhấc chân chạy mất.

Đồng Tuyết Lục bị động tác của chị ta dọa sợ, cô mở túi ra xem, thì trông thấy bên trong có năm cân thịt heo và một hộp sữa mạch nha.

Phần tạ lễ này hơi nặng.

Cô định đuổi theo trả lại cho Hoắc Hương Xảo, thì nhìn thấy chị ta chạy trốn nhanh như có quỷ đang đuổi sau lưng chị ta vậy.

Chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười.

Nhưng mà được rồi, nếu đối phương có lòng như vậy, thì cô nhận.

Nghĩ đến đêm nay lại có thịt ăn, khóe miệng cô khẽ cong lên.