Ôn Như Quy ngủ một giấc đến khoảng giữa trưa mới tỉnh lại, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng chói chang bên ngoài mới giật mình tỉnh táo lại.
Anh cầm chiếc đồng hồ đặt bên cạnh gối đầu lên xem: Mười một giờ mười lăm phút.
Hai tai anh lập tức đỏ bừng.
Đúng là sơ suất quá rồi, sao mình lại ngủ lâu như vậy?
Ôn Như Quy nhanh chóng bò dậy, mặc quần áo tử tế ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng anh đã nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang đá cầu trong sân.
Hiển nhiên Đồng Tuyết Lục là cao thủ đá cầu, đá trước đá sau, đá phải đá trái, xoay người đá cầu, cơ thể cô dẻo dai linh hoạt như chim sơn ca đang nhảy múa trên cành cây, khiến người ta không có cách nào dời mắt khỏi người mình.
Đồng Miên Miên ở bên cạnh quơ quơ móng vuốt nhỏ của mình, hoan hô: “Chị gái lợi hại quá!”
Đồng Tuyết Lục duỗi tay bắt lấy quả cậu, đồng thời chân hạ xuống đất, nói với Đồng Miên Miên: “Tới đây nào, thử một lần.”
Đồng Miên Miên cầm quả cầu lông gà dùng tiền xu làm đế lên, cái miệng nhỏ nghiêm túc mím lại.
Cô bé vươn đôi tay nhỏ nhắn của mình ra, học theo dáng vẻ của chị gái, ném quả cầu lên không trung, đồng thời giơ chân ngắn ngủn của mình ra.
“Bịch!” Một tiếng động vang lên.
Cô bé ngã ngồi trên mặt đất, quả cầu cũng rơi xuống, đúng lúc rớt trên đầu cô bé.
Đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp, hốc mắt cô bé đỏ lên: “Chị, Miên Miên ngốc quá.”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu ấy của Miên Miên, thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục không nhịn được đã bật cười: “Không phải Miên Miên ngốc, là vì Miên Miên còn quá nhỏ, đợi đến khi Miên Miên lớn hơn chút nữa sẽ đá cầu rất giỏi.”
Đồng Miên Miên nghiêng đầu, cất giọng còn hơi sữa nói: “Có thể đá cầu lợi hại giống chị không?”
Đồng Tuyết Lục bế cô bé lên, hôn một cái trên khuôn mặt trắng nõn của cô bé: “Đương nhiên rồi, Miên Miên nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ thông minh giống chị.”
Trái tim nhỏ bé đang buồn bã của Miên Miên lập tức được chữa khỏi, cô bé gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, chị Châu Châu cũng nói Miên Miên xinh đẹp.”
Ngay sau đó cô bé lại nhăn mày, lo lắng hỏi: “Vậy anh ba phải làm sao bây giờ?”
Vẻ ngoài của anh ba quá khó coi, chắc chắn sẽ không thông minh.
Đồng Tuyết Lục lập tức hiểu ra ý của cô bé, cô cười đến mức đau cả bụng.
Đồng Gia Tín ở trường học thì hắt xì một cái.
Đồng Tuyết Lục bế cô bé lên, lúc quay người lại thì trông thấy Ôn Như Quy đang đứng ngơ ngác ở cửa phòng nhìn hai người.
“Đồng chí Ôn, anh tỉnh rồi à?”
Ôn Như Quy lấy lại tinh thần, đôi tai ửng đỏ: “Xin lỗi, tôi dậy hơi muộn.”
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, giọng anh đã tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi, những vẫn còn hơi khàn khàn.
“Không sao cả, tôi đi nấu sủi cảo cho anh.”
Đồng Tuyết Lục nói xong, thì đặt Đồng Miên Miên xuống, cất bước đi vào phòng bếp.
Cô nấu rất nhanh, không bao lâu đã mang đến cho anh một bát sủi cảo rau xanh.
Ăn sáng xong, Ôn Như Quy lại lần nữa đưa ra lời cáo từ.
Đồng Tuyết Lục tiễn anh ra cửa, nói bâng quơ giống như vô tình nhắc đến: “Đồng chí Ôn, tấm vải tổng hợp lần trước anh tặng, tôi rất thích, cảm ơn anh!”
Ôn Như Quy: “Không cần cảm ơn.”
Đôi môi đỏ hồng của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, mắt hạnh nhìn thẳng vào anh, nói: “Tôi đem tấm vải tổng hợp ấy may thành váy liền rồi, lần sau tôi mặc cho đồng chí Ôn xem nhé.”
Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng cô, hai hàng mi của Ôn Như Quy khẽ run lên.
Đồng Tuyết Lục vô thức nhìn lướt qua tai anh, độ cong trên khóe miệng càng đậm hơn.
Quả nhiên, hai tai anh lại đỏ lên rồi.
Người đàn ông này đúng là quá ngây thơ!
Vậy nên, khi Ôn Như Quy ra về, lại lần nữa anh lúng túng không biết tay chân nên để chỗ nào cho đúng.
**
Ôn Như Quy không trực tiếp về căn cứ, cũng không về nhà mình trong quân nhân đại viện. Mà đi đến đồn công an tìm Phác Kiến Nghĩa.
Nhìn thấy anh đến, Phác Kiến Nghĩa cười hì hì hai tiếng: “Tôi biết ngay cậu sẽ qua đây mà.”
Gã này vừa về đã lập tức gọi điện thoại cho anh ta, sau khi nghe tin Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện, không nói hai lời đã cúp điện thoại, anh ta còn tưởng rằng hôm nay Ôn Như Quy mới về đây.
Ôn Như Quy giả vờ nghe không hiểu lời anh ta nói, sắc mặt bình thản, hỏi: “Đúng rồi, hôm qua trong điện thoại cậu nói đến cô giáo họ Mã kia, cô ta dám làm vậy vì có người thân giữ chức chủ nhiệm ở phòng giáo dục sao?”
Đôi mày kiếm của Phác Kiến Nghĩa nhướng lên: “Như Quy, cậu hỏi thế là có ý gì hả? Không phải cậu định xả giận giúp đồng chí Đồng chứ?”
Ôn Như Quy mím môi: “Cậu chỉ cần nói cho tôi quan hệ của bọn họ là được rồi.”
Lời này vừa cất lên, Phác Kiến Nghĩa đã biết ngay anh có ý gì.
Thật ra Phác Kiến Nghĩa không mấy tán thành việc anh nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng anh ta cũng biết tính cách của Ôn Như Quy, một khi anh đã quyết định chuyện gì, thì không ai khuyên nổi.
Vì thế, anh ta đành phải phân tích quan hệ giữa Mã Mai và nhà họ Khương cho Ôn Như Quy nghe.
Sau khi nghe xong, Ôn Như Quy lại lần nữa xách túi du lịch lên: “Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.”
Phác Kiến Nghĩa chậc lưỡi một tiếng: “Như Quy, cậu không cảm thấy cậu quá để ý đến đồng chí Đồng sao?”
Hai hàng mi của Ôn Như Quy khẽ run lên, không hé răng.
Cửa văn phòng mở ra, có người vào phòng, Phác Kiến Nghĩa không định tiếp túc nói về chủ đề này nữa.
Anh ta chuyển sang hỏi: “Lần này cậu qua phía Tây Bắc bên kia, có mang đặc sản gì về không?”
Ôn Như Quy: “Mang theo hai túi bánh quả hồng với ít quả óc chó.”
Phác Kiến Nghĩa cười thấy răng không thấy mắt: “Coi như cậu có chút lương tâm, mau lấy ra đây cho tôi đi.”
Ôn Như Quy: “Tôi quên mang về cho cậu rồi.”
Phác Kiến Nghĩa kinh ngạc: “Không phải cậu mua cho ông nội một phần, một phần để lại cho đồng chí Đồng, còn phần của tôi căn bản cậu không mua đấy chứ?”
Ôn Như Quy “Ừ” một tiếng, rồi xách túi du lịch lên, nhanh chân ra khỏi văn phòng.
Phác Kiến Nghĩa: “……”
Cho nên anh ta giúp nhiều việc như vậy, ngay cả bánh quả hồng cũng không xứng được ăn sao?
Quá đáng giận!!!