Tiêu Uẩn Thi cầm một túi quả Lười Ươi ra ngoài, sau đó không lâu lại xách túi quay về.
Nhìn thấy cô quay về, Chung Thư Lan cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Không phải mẹ bảo con mang quả Lười Ươi qua cho đồng chí Ôn à? Sao con còn chưa đi?”
Tiêu Uẩn Thi nói: “Con đi rồi, anh ấy không ở ký túc xá.”
Tiêu Bác Thiệm tắm rửa bên ngoài quay về, đúng lúc nghe thấy lời này, ông ta nhíu mày lại, hỏi: “Như Quy không ở ký túc xá?”
Tiêu Uẩn Thi gật đầu: “Đồng chí Chu ở ký túc xá cách vách nói anh ấy vẫn chưa đến đó, chắc là về nội thành rồi.”
Nghe thấy thế, lông mày Tiêu Bác Thiệm càng nhíu chặt hơn: “Cậu ta qua lại bôn ba hơn mười ngày, mệt đến nỗi nói không ra lời, sao lại không biết nghỉ ngơi cẩn thận thế!”
Chung Thư Lan cũng nhăn mày theo: “Chẳng lẽ ông Ôn gọi cậu ấy về sao?”
Tiêu Bác Thiệm nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Chắc là như vậy, thằng bé Như Quy kia vô cùng hiếu thảo.”
Chung Thư Lan rất tán thành lời này: “Đúng là đứa trẻ tốt, chuyến đi này may mà có cậu ấy, nếu không một mình Uẩn Thi không thể nào chăm sóc được cả tôi và ông ngoại con bé.”
Tất nhiên Tiêu Bác Thiệm cũng biết cậu học sinh này của mình vô cùng tốt, nhìn vẻ ngoài lạnh lùng không dễ tới gần vậy thôi, thật ra lại là người nhiệt tình ấm áp.
Chung Thư Lan liếc mắt nhìn con gái mình một cái, nói: “Uẩn Thi, con mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, đồ vật đợi đồng chí Ôn về rồi, con lại mang qua cho cậu ấy.”
Khóe miệng Tiêu Uẩn Thi mấp máy, sau đó gật đầu về phòng lấy quần áo.
Đợi khi cô cầm quần áo ra ngoài rồi, Chung Thư Lan mới nắm tay chồng mình, cùng nhau ngồi trên ghế dựa.
Hai người tâm sự tình cảm một phen, sau đó đột nhiên Chung Thư Lan hỏi: “Đúng rồi, cậu học sinh Ôn Như Quy kia của ông đã có bạn gái chưa?”
Tiêu Bác Thiệm sửng sốt, lắc đầu: “Vẫn chưa, bà hỏi chuyện này làm gì?”
Chung Thư Lan: “Ông cảm thấy cậu ấy với con gái Uẩn Thi nhà chúng ta thế nào?”
Tiêu Bác Thiệm nhìn bà ta một cái, không hé răng.
Nếu như không có mười năm ấy, ông không vì thân phận tiến sĩ lưu học bị hạn chế tự do, vợ và nhà vợ không vì thân phận tư bản bị bắt đến chuồng bò lao động cải tạo, có lẽ ông còn nói ra được một câu hai nhà coi như môn đăng hộ đối.
Nhưng hiện tại, bọn họ một ở trên trời, một ở dưới đất.
Ông Ôn là bộ đội không quân, từng giữ chức tư lệnh, cả đời lập vô số chiến công, trước khi về hưu còn được trao tặng danh hiệu “Anh hùng chiến đấu hạng nhất”.
Cha của Ôn Như Quy, Ôn Nguyên Võ là trung tá không quân, khi còn sống cũng từng lập được vô số chiến công, hiện giờ con cháu khác của nhà họ Ôn đều đang ở trong quân đội, đều đạt được thành tựu.
Trước đây nếu Ôn Như Quy đi bộ đội, chắc chắn thành tựu hiện giờ đã vượt xa cha mình rồi.
Gia tộc như vậy, không phải người như bọn họ có thể trèo cao được.
Tuy rằng ông là thầy của Ôn Như Quy, nhưng ông cũng không thể dối lòng nói con gái mình xứng đôi với Ôn Như Quy được.
Thấy ông không hé răng, Chung Thư Lan thở dài một tiếng: “Tôi biết, hiện giờ thân phận của chúng ta nhiều người tránh còn không kịp, nhà chúng ta kém xa nhà họ Ôn, nhưng mà Uẩn Thi cũng hai mươi tuổi rồi, nếu không tìm nhà chồng bây giờ, chỉ sợ sau này sẽ càng khó tìm hơn.
Nói xong, Chung Thư Lan không nhịn được hốc mắt đỏ hoe.
Từ nhỏ con gái đã phải theo bọn họ ở tại chuồng bò, chưa đến mười hai tuổi đã bắt đầu dọn phân, bị người ta phê đấu, nhổ nước miếng... Hiện giờ nhớ lại những ngày tháng ấy, lòng bà vẫn đau đớn như đao cắt.
Nhìn thấy vợ mình rơi lệ, Tiêu Bác Thiệm đau lòng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà: “Bà đừng khóc, lát nữa để Uẩn Thi nhìn thấy sẽ không tốt.”
Chung Thư Lan nức nở nói: “Được, tôi không khóc, chỉ là trong lòng tôi quá khó chịu thôi, Uẩn Thi bị chúng ta liên lụy.”
Trong lòng Tiêu Bác Thiệm cũng vô cùng khó chịu, thở dài một tiếng theo vợ mình.
Tiêu Uẩn Thi đứng ngoài cửa, đôi mắt đỏ bừng.
Vốn dĩ cô quay lại để lấy xà phòng, nhưng lúc này không tiện vào phòng lắm, cô đứng đó một lát, sau đó đôi mắt đỏ lên quay người đi.
**
Đối với chuyện Ôn Như Quy ngủ lại nhà mình, ba anh em Đồng Gia Minh đều không có ý kiến gì.
Thời buổi này thường xuyên có người thân, bạn tốt, tới nhà ở nhờ hoặc ngủ lại, cho nên đối với việc này bọn họ không cảm thấy có gì lạ.
Ba anh em tắm rửa xong, sau đó quay về phòng mình ngủ.
Vốn dĩ Ôn Như Quy cho rằng đêm nay chắc chắn mình sẽ không ngủ được, nhưng vì thân thể thật sự quá mệt mỏi, vừa chạm vào gối đầu, rất nhanh đã ngủ rồi.
Hôm sau.
Ngày đầu tiên hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín quay lại trường học, Đồng Tuyết Lục không đi cùng với bọn họ.
Cô không muốn vì sự xuất hiện của mình, bao bọc bọn họ quá tốt, khiến bọn họ mất đi cơ hội rèn luyện, không có cách nào trở thành đại lão giống như trong sách.
Vốn dĩ hôm nay cô phải quay về tiệm cơm quốc doanh đi làm lại, nhưng vì Ôn Như Quy vẫn chưa tỉnh lại, cô đành phải xin nghỉ thêm một ngày nữa.