Chương 179: Ly trà xanh thứ một trăm bảy mươi chín

Đồng Tuyết Lục không nấu hết sủi cảo, mà thu dọn đặt xuống phòng bếp, sau đó quay lại phòng khách cùng ăn sủi cảo với mọi người.

Đồng Miên Miên dùng muỗng vớt một chiếc sủi cảo đưa đến bên miệng chị gái mình, đôi mắt to tròn sáng long lanh: “Chị ăn!”

“Miên Miên ngoan quá, chị có sủi cảo rồi, em tự ăn đi.”

Khi làm sủi cảo cô cố ý gói rất nhiều chiếc sủi cảo nhỏ, thích hợp cho trẻ con ăn, cô sợ sủi cảo quá lớn khẽ khiến cô bé bị bỏng.

Đồng Miên Miên cũng không thất vọng, cô bé bỏ sủi cảo vào miệng mình cắn một miếng to, ăn ngon đến mức hai mắt đều nheo lại.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu ấy, trái tim Đồng Tuyết Lục mềm nhũn ra.

Cô nhóc này đúng là vừa đáng yêu vừa tri kỷ, ngày thường có món gì ngon, lúc nào cũng để lại cho cô một phần

Ôn Như Quy nghiêng đầu nhìn hai chị em nói chuyện với nhau, ánh mắt đầy ấm áp.

Đồng Gia Tín ở phía bên kia bất chấp sủi cảo còn nóng, vừa ăn bị nóng kêu oai oái, vừa khen ăn ngon.

Lớp da sủi cảo được Đồng Tuyết Lục cán vừa mỏng vừa dai, sau khi cắn vào miệng không bị cứng chút nào, Tuy rằng lớp vỏ mỏng như vậy, nhưng sau khi nấu chín lại không hề bị nát.

Nhân sủi cảo là hỗn hợp của thịt heo, nấm hương và cà rốt, cắn một miếng nước sốt nồng đậm tràn ra ùa vào trong khoang miệng, thơm ngon đến mức khiến người ta thiếu chút nữa đã nuốt luôn cả đầu lưỡi mình.

Vốn dĩ Ôn Như Quy đang rất mệt mỏi, không muốn ăn gì cả. Nhưng ngửi thấy mùi hương bá đạo này, lại nhìn một đám sủi cảo tròn vo, chấm thêm nước sốt làm từ dấm, lập tức khiến người ta muốn ăn.

Trong lúc không để ý, anh đã ăn hết hai bát đầy.

Sau khi ăn no, Đồng Gia Minh đi tặng sủi cảo sống cho nhà họ Ngụy ở cách vách, Đồng Miên Miên cũng nhấc đôi chân nhỏ nhắn của mình lên chạy theo, còn Đồng Gia Tín thì tự giác đi rửa bát.

Trong phòng khách chỉ còn dư lại hai người.

Dưới ánh đèn, hai má Đồng Tuyết Lục ửng đỏ như thoa phấn, ánh môi hồng hào tỏa sáng, màu sắc tương tự với nốt nuồi son dưới mắt cô.

Ôn Như Quy chỉ nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng rời mắt đi: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”

Đồng Tuyết Lục: “Anh chờ một chút, ban nãy tôi có hầm tuyết lê đường phèn cho anh, bây giờ chắc đã chín rồi, để tôi mang lên đây.”

Ôn Như Quy đứng dậy: “Để tôi đi cho.”

“Không cần.”

Động tác của Đồng Tuyết Lục rất nhanh nhẹn, vừa nói xong cô đã xoay người ra khỏi phòng khách rồi, chỉ một lát sau đã bưng tuyết lê hầm với đường phèn đến.

Hai tai Ôn Như Quy ửng đỏ: “Làm phiền cô quá!”

Càng lúc anh càng cảm thấy chuyến đi này của mình hình như là tới để ăn uống, chứ không phải tới để giúp cô giải quyết phiền toái.

Đồng Tuyết Lục đặt bát lên bàn: “Tuyết Lê hầm với đường phèn có công dụng thanh lọc làm dịu cổ họng, anh tranh thủ uống khi còn nóng đi, khi về nhớ ăn ít đồ cay thôi.”

Ôn Như Quy ậm ừ, tay múc một muỗng nước tuyết lê hầm lên uống.

Hương vị ngọt ngào từ trong miệng, thấm sâu vào tận tâm can.

Sau khi ăn xong, Ôn Như Quy không dám chậm trễ nữa, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Đồng Tuyết Lục ra ngoài nhìn màn đêm đen kịt, đột nhiên nói: “Đồng chí Ôn, hay là hôm nay đồng chí ở lại chỗ này đi?”

Cả người Ôn Như Quy cứng lại, túi du lịch trong tay không cầm chắc suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Anh ngước mắt lên nhìn cô, miệng phản ứng nhanh hơn não: “Được.”

Tiếng “Được” này vừa phát ra, anh lập tức lúng túng.

Sao mình lại đồng ý dễ dàng như vậy?

Mình không nên ở lại, nếu để người khác biết, sẽ không tốt cho thanh danh của cô.

Nhưng anh lại đồng ý rồi...

Đúng là ma xui quỷ khiến mà!

“Gia Tín ngủ cùng với anh trai thằng bé, phòng cậu ta không ai ngủ, đêm nay anh ngủ phòng đó nhé.”

Nói xong cô đi trước dẫn đường cho anh.

Ôn Như Quy đi theo sau, chậm mất nửa nhịp.

Nhìn bóng dáng yểu điệu của cô từ phía sau lưng, một dòng chữ đột nhiên xuất hiện phiêu đãng trong đầu anh: Đêm nay hai người bọn họ sẽ ở cùng nhau dưới một mái hiên!

Thấy anh không theo kịp, Đồng Tuyết Lục không khỏi tò mò quay đầu lại, sau đó cô nhìn thấy Ôn Như Quy luống cuống, vẻ mặt hoảng hốt.

Khóe miệng cô cong lên, thiếu chút nữa đã không nhịn được bật cười.

Sở dĩ cô bảo anh ở lại đây đêm nay, là vì nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh quá nghiêm trọng, sắc mặt cũng rất mệt mỏi.

Anh vừa quay về đã chạy tới đây hỏi thăm chuyện của cô, muộn thế này rồi, cô không đành lòng để anh đi bộ quay về khu quân nhân đại viện.

Đương nhiên cô có thể cho anh mượn xe đạp, chỉ là từ chỗ cô về đến nhà anh có một đoạn đường rất dài không có đèn đường, hơn nữa con đường còn gồ ghề không dễ đi. Dưới tình huống anh mệt mỏi như vậy, không cần đi đêm vẫn tốt hơn.

Không ngờ quyết định này lại khiến anh căng thẳng như vậy.

Đồng Tuyết Lục đưa anh đến phòng Đồng Gia Tín, trong phòng có chăn gối, đều đã giặt sạch.

“Trong nồi có nước ấm, nếu anh muốn tắm rửa có thể đi tắm.”

“Ừ.”