Chương 178: Ly trà xanh thứ một trăm bảy mươi tám

Ôn Như Quy?

Anh đã về rồi?

Lúc này Đồng Tuyết Lục mới mở cửa ra, nhìn thấy Ôn Như Quy với dáng vẻ phong trần mệt mỏi đang đứng trước cửa, sắc mặt anh có chút tiều tụy, có vẻ gầy đi không ít.

Ôn Như Quy nhìn cô, lông mi khẽ run rẩy.

Ánh trăng chiếu xuống, đôi mắt cô sáng lấp lánh, giống như nước hồ thu, khiến cô càng tươi đẹp động lòng người hơn.

Đồng Tuyết Lục hé môi, hỏi: “Đồng chí Ôn, anh về khi nào thế?”

“Giữa trưa nay.”

Ôn Như Quy mệt mỏi mở miệng, hình như giọng nói còn khàn khàn hơn trước đó vài phần.

Dính người như vậy sao? Vừa về đã chạy tới tìm cô rồi.

Giống chú chó nhỏ quá.

Ý cười bên khóe môi Đồng Tuyết Lục càng đậm hơn: “Mau vào đi, chắc hẳn đồng chí Ôn vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ?”

Hai tai Ôn Như Quy nóng lên, lắc đầu nói: “Vẫn chưa.”

Lúc ấy khi gọi điện thoại cho Phác Kiến Nghĩa, nghe thấy anh ta nói nhà họ Đồng xảy ra chuyện, Ôn Như Quy không kịp nghĩ gì cả đã chạy tới.

Đợi đến khi xuống xe, gió lạnh thổi qua, anh mới tỉnh táo lại, cảm thấy chuyến đi này của mình có chút quá xúc động.

Nhưng đã về đến nội thành rồi, anh nghĩ một chút, sau đó vẫn đến đây.

Đồng Tuyết Lục đóng cửa gỗ lại, cười nói: “Vậy anh có lộc ăn rồi, chúng tôi đang làm sủi cảo đấy.”

Khi người ta vô cùng mệt mỏi đều không muốn ăn gì cả, nhưng nghĩ đến mỹ thực cô nấu, Ôn Như Quy vẫn không nhịn được thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Hai người sóng vai đi đến phòng khách, ánh trăng chiếu lên người bọn họ, tạo thành cái bóng đổ dài trên mặt đất.

Ôn Như Quy cất giọng khàn đặc nói: “Chuyện nhà cô tôi đã nghe nói rồi, xin lỗi vì không thể giúp gì được.”

Hóa ra anh tới là vì chuyện này.

Đồng Tuyết Lục ngửa đầu nhìn anh: “Không, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi, cảm ơn anh đồng chí Ôn!”

Phác Kiến Nghĩa nể mặt anh mới ra tay giúp đỡ cô điều tra thôn tin về chồng của Mã Mai, nếu để cô tự mình điều tra, chưa chắc chuyện này đã có thể giải quyết nhanh như vậy.

Một cơn gió khẽ thổi tới, vén mái tóc trên trán cô lên, cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt vừa xinh đẹp vừa ấm áp.

Ôn Như Quy cảm thấy trái tim mình lại bắt đầu tăng tốc, hai hàng lông mi khẽ run lên một cái: “Không cần cảm ơn tôi, bây giờ hai em trai cô đã quay lại trường học chưa?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Chuyện trường học đã giải quyết xong rồi, ngày mai hai đứa nó sẽ bắt đầu đi học lại.”

Còn về thằng nhóc hư hỏng Khương Minh và ông nội cậu ta, không phải cô không muốn dạy dỗ bọn họ, chỉ là năng lực có hạn.

Trước khi năng lực đuổi kịp đối phương, hành động thiếu suy nghĩ sẽ chỉ khiến cho bản thân bị thương.

Nghe thấy thế, trong lòng Ôn Như Quy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên anh lại bắt đầu lo lắng.

Trước khi đến đây anh không hề biết cô đã giải quyết xong chuyện này rồi, anh mạo muội đến đây như vậy, cô có thể cảm thấy anh quá đường đột không?

Đồng Tuyết Lục không biết tâm trạng rối rắm của anh lúc này, trong lòng cô đang nghĩ, lát nữa sẽ pha cốc nước đường cho anh giải khát.

Đúng lúc Ngụy Chí Quốc xuống nông thôn thăm chiến hữu cũ, mang theo không ít Tuyết Lê về, trong nhà còn chút đường phèn nữa, cô có thể làm cho anh một phần tuyết lê hầm với đường phèn.

Trong lòng mỗi người mang một tâm sự khác nhau, bước song song vào phòng.

Mấy anh em Đồng Gia Minh cũng không còn xa lạ gì với Ôn Như Quy, nhìn thấy anh đến đều ngoan ngoãn mở miệng chào.

Đồng Miên Miên càng thân với Ôn Như Quy hơn, vừa nhìn thấy Ôn Như Quy cô bé đã nhảy xuống khỏi ghế, lấy kẹo trong túi ra đưa cho anh: “Mời anh trai ăn kẹo.”

Ôn Như Quy còn chưa kịp nói gì, Đồng Gia Tín đã kêu lên: “Miên Miên em có kẹo sao không cho anh ba ăn?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Miên Miên đỏ lên, cô bé vặn vẹo thân mình, nói: “Anh ấy thích ăn kẹo.”

Đồng Gia Tín không phục: “Anh ba cũng thích ăn kẹo!”

Đôi mắt to tròn của Đồng Miên Miên khẽ chớp chớp: “Nhưng anh ba khó coi.”

Ý của cô bé chính là, anh ba xấu, nên không xừng được ăn kẹo.

Đồng Gia Tín: “……”

Bị em gái đâm cho một nhát!!!

Ánh mắt Ôn Như Quy lóe lên ý cười, anh xoa đầu cô bé, nói: “Anh không ăn, em ăn đi.”

Đồng Tuyết Lục xuống bếp rót cho anh một cốc nước mang đến, cô khẽ nói: “Anh ngồi đây chờ tôi một lát, tôi mang sủi cảo đi nấu, rất nhanh thôi.”

Ôn Như Quy nhận lấy cốc nước, khàn giọng nói câu cảm ơn với cô.

Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, anh nhớ tới lần trước cô từng nói đàn ông biết xuống bếp là người đàn ông tuyệt vời, Ôn Như Quy nhanh chóng uống cạn chén nước, rồi nói với cô: “Tôi đi rửa tay rồi cùng nhau làm.”

Đồng Tuyết Lục cũng không để ý, cô bưng lên một mâm sủi cảo lên đi xuống phòng bếp.

Nước trong nồi đã sôi, cô trực tiếp thả sủi cảo vào nồi nấu.

Nhân lúc đợi sủi cảo chín, cô tranh thủ bỏ tuyết lê và đường phèn lên hầm.

Cô lấy ra hai quả tuyết lê, rửa sạch, gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ, bỏ hạt, cho thêm ngước và đường phèn vào một chiếc nồi nhỏ, hầm chín.

Đợi khi sủi cảo chín, cô gọi hai anh em Đồng Gia Minh xuống bếp bê sủi cảo lên, phía bên này Ôn Như Quy đã gói được không ít sủi cảo.

Anh gói sủi cảo đẹp bất ngờ, một đám sủi cảo tròn tròn không hề bị rách vỏ, hơn nữa anh còn làm được vài loại hình dạng, có hình đĩnh vàng, có hình nghêu sò, còn có cả hình trăng non.

Đồng Tuyết Lục bỏ mâm lên bàn, cong môi cười nói: “Tay nghề của đồng chí Ôn cũng không kém nhỉ?”

Trái tim Ôn Như Quy đập lỡ một nhịp, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói: “Đến tết trong nhà sẽ làm sủi cảo, gói vài lần liền học được.”

Đồng Tuyết Lục cười gật đầu: “Gói đẹp lắm, đồng chí Ôn đi rửa tay ăn sủi cảo đi.”

Ôn Như Quy bỏ sủi cảo trong thay xuống, đáp lời: “Ừ!”

Khi xoay người ra khỏi phòng khách, khóe môi anh vô thức cong lên.