Chương 177: Ly trà xanh thứ một trăm bảy mươi bảy

Ngồi tàu hỏa hai ngày hai đêm, cuối cùng đoàn người Ôn Như Quy cũng về đến Kinh Thị.

Chung Thư Lan nóng lòng về nhà, sau khi xuống tàu hỏa, gần như bà ấy không hề dừng lại nghỉ ngơi chút nào.

Nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại chồng mình, bà không hề cảm thấy mệt mỏi nữa, sau khi xác định sức khỏe của cha mình không có gì đáng ngại, đoàn người lại vội vàng bắt xe đến căn cứ.

Hai ngày trước Tiêu Bác Thiệm đã nhận được điện thoại, biết hôm nay bọn họ sẽ đến nơi, nhưng vì không được tổ chức cho phép, ông không thể ào ra ngoài căn cứ đón bọn họ được.

Ông ấy dậy từ ba giờ sáng, vẫn luôn đứng ngồi không yên, cả người vô cùng phấn khởi.

Mười năm rồi, ông ấy với vợ con mình đã không gặp nhau mười năm rồi!

Con gái rời xa ông ấy khi mới mười tuổi, không biết bây giờ trưởng thành rồi trông con bé thế nào.

Mọi người trong căn cứ đều biết vợ và con gái sở trưởng Tiêu sắp đến, bọn họ vội vàng giúp đỡ dọn dẹp phòng ở, mua rất nhiều đồ ăn ngon, còn phái người đến bến xe đón người.

Giữa trưa, cuối cùng dưới ánh mắt mong ngóng của mọi người bọn họ cũng về đến căn cứ.

Chung Thư Lan không cần ai đỡ, là người đầu tiên lao xuống khỏi xe.

Tiêu Bác Thiệm chờ ở cửa căn cứ, nhìn thấy một người phụ nữ gầy trơ xương, sắc mặt tiều tụy xuống xe, hốc mắt ông ấy lập tức ẩm ướt.

Người đó là vợ của ông ấy.

Chỉ là ông chưa bao giờ nhìn thấy bà ấy trong dáng vẻ này, trước khi bị đưa đến chuồng bò, bà còn xinh đẹp hơn cả đóa hoa hồng...

Vậy mà bây giờ lại như vậy, dáng vẻ ấy giống một con dao đâm thẳng vào tim ông ấy, trong lòng vô cùng đau đớn.

Ông ấy nhanh chân bước đến, nắm chặt lấy tay vợ mình: “Thư Lan, cuối cùng tôi cũng được gặp lại mọi người rồi!”

Nhìn thấy chồng mình, Chung Thư Lan cũng vô cùng chua xót.

Mười lăm năm trước, bọn họ băng qua Đại Tây Dương về nước xây dựng quốc gia, nhưng mười năm trước, bọn họ lại bị ép phải tách ra.

Mười năm sống giữa ranh giới sự sống và cái chết, khi gặp lại, người trẻ tuổi khí phách năm đó đã biến thành ông lão đầu tóc hoa râm rồi.

Nước mắt bà lăn dài trên má, rơi xuống như mưa.

Người nhà họ Tiêu cũng khóc thành lệ nhân, người trong căn cứ nhìn thấy cảnh ấy cũng không nén nổi chua xót.

Đợi sau khi mọi người đã ổn định lại cảm xúc, lúc này Tiêu Bác Thiệm mới nhớ tới người học sinh Ôn Như Quy của mình.

“Như Quy, lần này thật sự rất cảm ơn em!”

Chuyện đón người vốn dĩ phải do ông ấy tự làm, nhưng ông ấy lại không thể rời khỏi căn cứ, giao cho những người khác ông ấy lại không có cách nào yên tâm được. Đúng lúc ấy, Ôn Như Quy tình nguyện đứng ra xin đi đón người thay ông ấy.

Qua lời kể của vợ mình, ông ấy đã biết chuyện bọn họ phải chậm trễ hành trình vì bệnh tật, nếu không có Ôn Như Quy giúp đỡ, chăm sóc, chỉ sợ bọn họ sẽ không về được nhanh như vậy.

Ôn Như Quy: “Thầy nói quá lời rồi, đây đều là chuyện em nên làm.”

Anh vừa mở miệng, Tiêu Bác Thiệm đã phát hiện ra giọng anh đã trở nên khàn khàn, do quá mệt nhọc gây ra.

Tiêu Bác Thiệm lo lắng: “Em mau quay về nghỉ ngơi đi, cho em nghỉ ngơi hai ngày, không cần phải vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm, chuyện xin nghỉ thầy sẽ tự mình nói với viện trưởng.”

Ôn Như Quy bôn ba qua lại hơn mười ngày, đúng là đã rất mỏi mệt, anh lập tức gật đầu, sau đó xoay người về ký túc xá.

Đúng lúc ấy, An Nguyệt Mai ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Ôn Như Quy, cô ta vội vàng đuổi theo: “Đồng chí Ôn, khi anh đi vắng có đồng chí họ Phác gọi điện thoại đến đây hai lần, dặn tôi nhắn với anh, khi nào anh về thì nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta.”

Nghe thấy thế Ôn Như Quy lập tức dừng chân, xoay người đi đến phòng điện thoại, gọi điện thoại cho Phác Kiến Nghĩa.

Sau khi cúp điện thoại, anh không quay về ký túc xá nữa, mà xoay người ra khỏi căn cứ.

Để chúc mừng có xe đạp mới, cũng chúc mừng hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín ngày mai có thể đi học lại, đêm nay nhà họ Đồng làm sủi cảo.

Người một nhà ngồi quây quần trong phòng khách cùng nhau làm sủi cảo, ngay cả cô nhóc Đồng Miên Miên cũng tham gia.

Sủi cảo do Đồng Tuyết Lục gói chắc chắn là đẹp nhất, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Ban đầu Đồng Gia Minh không biết gói, nhưng năng lực học tập của cậu rất mạnh, sau vài lần quan sát, rất nhanh đã gói được ra dáng ra hình.

Trình độ thấp kém của Đồng Gia Tín hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Đồng Tuyết Lục, cô cho rằng cô là nhà thiết kế quần áo tương lai, chắc chắn phải rất khéo léo, nào ngờ...

Đám sủi cảo cậu ta làm ra, một đám xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu không nỡ nhìn!

“Sủi cảo của anh ba xấu quá!”

Đồng Miên Miên còn nhỏ, nhưng vẫn có đủ sức phán đoán.

Đồng Gia Tín lấy một chút bột mì, bôi vào mặt cô bé: “Em còn mặt mũi nói anh, em nhìn lại xem, sủi cảo em gói còn xấu hơn cả anh.”

Đồng Miên Miên ấm ức, chu miệng lên nói: “Sủi cảo của anh ba xấu nhất!”

Đồng Gia Tín làm mặt quỷ với cô bé: “Sủi cảo của em còn xấu hơn, xấu giống hệt người.”

Hai anh em cãi nhau, cuối cùng Đồng Miên Miên tức giận, chu cái miệng nhỏ của mình lên nói: “Anh ba, sau này lớn em không dọn phân lau nước tiểu cho anh nữa!”

“Phụt ——”

Nghe thấy câu này, Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười.

Đồng Gia Tín thường xuyên nói với Đồng Miên Miên, bây giờ cậu ta chăm sóc cô bé, sau này khi cậu ta già rồi, Đồng Miên Miên phải chăm sóc lại, phải bón cơm, dọn phân lau nước tiểu cho cậu ta, Đồng Miên Miên đã đồng ý rồi.

Nhưng mà không ngờ bây giờ hai người cãi nhau, cô nhóc lại thay đổi ý định không dọn phân lau nước tiểu cho cậu ta nữa.

Đồng Tuyết Lục cười chảy cả nước mắt, Đồng Gia Minh ở bên cạnh khóe miệng cũng cong lên.

Đúng lúc này, có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến.

Chị em nhà họ Đồng đều sửng sốt.

Đồng Tuyết Lục lau tay, nói: “Chị ra ngoài mở cửa, các em tiếp tục làm sủi cảo đi.”

Nói xong, cô nhanh chân bước ra ngoài.

Đi đến cửa gỗ, cô hỏi trước một tiếng: “Ai thế?”

Ngoài cửa yên lặng một lát, sau đó mới truyền đến một giọng nói khàn khàn

“Là tôi, Ôn Như Quy.”