Sau khi quay về trường học báo cáo tình hình với hiệu trưởng, ông ta lập tức bị mắng “Máu chó phun đầu”.
“Ông không biết động não à, hiện giờ bọn họ đang tức giận, chắc chắn sẽ không chịu quay lại trường học, ông qua đó nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ bằng lòng quay lại trường học, sau này tiền sách vở, tiền học phí đều được miễn, nhà trường trả giúp bọn họ!”
Có lời này của hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm lại lần nữa đến nhà họ Đồng.
Ông ta cho rằng lần này chắc chắn Đồng Tuyết Lục sẽ đồng ý, ai ngờ lại lần nữa bị cô từ chối.
Ông ta đã nói hết lời hay ý đẹp ra rồi, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn khăng khăng muốn về quê.
Thiếu chút nữa ông ta đã quỳ xuống càu xin!
Nhớ tới chuyện thời cổ đại để mời Gia Cát Lượng rời núi giúp mình, Lưu Bị phải tự mình đến mời ba lần, ông ta cảm thấy khả năng mình đến mời ba lần cũng sẽ không giải quyết được chuyện này.
Sau khi thất bại quay về trường, lại lần nữa ông ta bị hiệu trưởng mắng như tát nước vào mặt.
Thấy ông ta vô dụng như vậy, Hiệu trưởng bảo ông ta không cần qua đó nữa, lần này để hai cô giáo đến làm thuyết khách.
Đối mặt với hai cô giáo, thái độ của Đồng Tuyết Lục tốt hơn không ít, nhưng vẫn không chịu đồng ý.
Có điều chuyến đi này cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất Đồng Tuyết Lục đã nhả ra một nửa rồi.
Cô uyển chuyển nói với hai cô giáo kia, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đi học quá xa, nếu như có chiếc xe đạp thì tốt rồi.
Sau khi hai cô giáo mang lời này về chuyển cho hiệu trưởng, ông ta tức giận đến mức đập bàn đập ghế: “Vô sỉ!”
Vậy mà lại nhân cơ hội này được voi đòi tiên, đúng là quá vô sỉ!
Nhưng mà tức giận thì tức giận, xe đạp vẫn phải cho đốii phương, bởi vì lúc này tin đồn bên ngoài càng ngày càng khó nghe rồi.
Thậm chí có người còn nói, khéo hiệu trưởng và Mã Mai cũng có một chân, nếu không sao ông ta lại để mặc cho Mã Mai làm xằng làm bậy như vậy?
Sau khi nghe thấy tin đồn ấy, hiệu trưởng tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Để bình ổn tin đồn, hiệu trưởng đành phải móc túi mua ra một chiếc xe đạp mới nhãn hiệu Phượng Hoàng, bảo người ta nhanh chóng đưa đến nhà họ Đồng.
Sau khi nhận được xe đạp, Đồng Tuyết Lục khách khí từ chối vài câu, sau đó mới nhận lấy.
Cũng đồng ý thứ hai tuần sau sẽ bảo hai anh em Đồng Gia Minh quay lại trường, tiếp tục đi học.
Hai cô giáo vừa đi khỏi, Đồng Gia Tín đã chạy như bay tới, đi vòng quanh xe đạp, hai mắt sáng như sao trên bầu trời đêm: “Chị gái, chiếc xe đạp này thật sự là của chúng ta?”
Chị gái?
Đây là lần đầu tiên Đồng Gia Tín gọi cô là chị gái.
Đồng Tuyết Lục yên lặng nhướng mày, gật đầu nói: “Ừ, sau này cho em với Gia Minh đạp đi học.”
Đồng Gia Minh đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Đồng Gia Tín một cái, không hé răng.
Đồng Gia Tín lập tức hoan hô, chạy tới chạy lui trong sân như kẻ điên: “Tốt quá! Chúng ta có xe đạp rồi!”
Đồng Miên Miên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy chị và hai anh trai mình vui vẻ như vậy, cô bé cũng vui lây.
Cô bé nhấc đôi chân nhỏ của mình lên chạy theo sau Đồng Gia Tín, hai cánh tay bụ bẫm giơ lên cao, cất giọng trẻ con kêu lên: “Tốt quá... Chúng ta có xe rồi!”
Đồng Tuyết Lục: “Hai đứa đừng cao hứng quá sớm, có ai biết đạp xe không?”
Tiếng hoan hô của Đồng Gia Tín đột nhiên im bặt: “Em không biết.”
Đồng Gia Minh: “Tôi cũng không biết.”
Đồng Tuyết Lục nhún nhún vai: “Nói vậy thì, trong khoảng thời gian ngắn hai đứa không dùng được chiếc xe đạp này rồi!”
Có điều đối với hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín mà nói, đây không phải vấn đề lớn, không biết thì học thôi.
Thời buổi này xe đạp chính là đồ xa xỉ phẩm, chỉ người có tiền mới có thể mua nổi.
Nhà họ Đồng đột nhiên có một chiếc xe đạp, Đồng Gia Tín thật sự coi nó như báu vật.
Để bảo vệ tốt chiếc xe, Đồng Gia Tín còn cố ý chạy sang nhà họ Ngụy sát vách học hỏi kinh nghiệm.
Biết chuyện vì muốn hai anh em Đồng Gia Minh đi học lại, trường học tặng cho bọn họ một chiếc xe đạp, Ngụy Chí Quốc không khỏi tấm tắc bảo lạ.
Nhưng trước mặt trẻ con, ông ấy chưa nói gì cả.
Chỉ nói với Đồng Gia Tín, muốn bảo vệ xe đạp đề phòng xước sơn, tay lái và khung xe phải dùng dây nhựa plastic bọc lại.
Sau khi dốc túi truyền thụ kinh nghiệm, ông ấy còn đi tìm không ít dây nhựa plastic đưa cho cậu ta.
Nhận được dây nhựa, Đồng Gia Tín vô cùng vui vẻ, miệng ngoác đến tận bên tai. Sau khi nói lời cảm tạ, cậu ta ôm đống dây plastic ấy về, cùng Đồng Gia Minh bắt đầu bọc xe đạp lại.
Khi Đồng Tuyết Lục nấu chín cơm trưa ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy chiếc xe đạp đủ mọi sắc màu, thiếu chút nữa đã mù cả mắt.
Đúng là quá xấu!
Nhưng mà nhìn thấy hai anh em Đồng Gia Minh vui vẻ như vậy, cô cũng không nói lời mất hứng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai anh em không đi ngủ trưa, mà bắt đầu tập đi xe đạp trong con ngõ nhỏ.
Thời buổi này xe đạp vừa cao lại vừa nặng, Đồng Gia Tín mới chín tuổi vóc dáng không cao lắm, căn bản không cách nào khống chế được.
Còn Đồng Gia Minh thì có thể miễn cưỡng giữ vững được tay lái.
Không hổ là quỷ tài giới thương nghiệp tương lai, Đồng Gia Minh học tập vô cùng nhanh, đến khi mặt trời lặn, cậu đã có thể đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo rồi.