Trước khi hai người về, Đồng Gia Minh đã nấu chín cơm rồi, các loại rau xanh và nguyên liệu nấu ăn khác cậu cũng đã rửa sạch, cô chỉ cần cho vào xào lên là được.
Sáng hôm nay cô bảo Đồng Gia Minh đi đến cung tiêu xã từ sớm để xếp hàng mua thịt ba chỉ, thịt ba chỉ được bảo quản bằng cách ngâm trong giếng mát.
Sau khi dùng nước rửa sạch sẽ, cô bỏ miếng thịt vào nồi nước lạnh nấu lẫn với gừng, hành, và ớt. Nếu đến khi thịt chín tám phần thì vớt ra cắt thành miếng
Muốn thái thịt chín thành từng miếng mỏng đòi hỏi người thái phải có kỹ thuật thái đồ ăn điêu luyện, thái quá mỏng sẽ dễ bị nát, quá dày lại dai không ngon miệng.
Nhưng mà đối với Đồng Tuyết Lục mà nói, thái đồ ăn với cô không phải vấn đề lớn, dưới bàn tay cô từng miếng thịt mỏng được thái ra đều tăm tắp.
Đợi sau khi nấu chín thịt rồi, cô lại nhanh tay xào một đĩa rau cải với tỏi băm, rồi bê lên nhà chính ăn cơm.
Lúc này ở trong phòng khách, Đồng Gia Tín đã kể xong rồi. Ngửi thấy mùi thịt thơm bay đến, cậu ta nhấc chân lên chạy như điên xuống bếp. Nhìn thấy trong mâm có thịt, hai mắt cậu ta lập tức sáng hơn cả đèn pha ô tô.
Cậu ta dùng tay bốc trộm một miếng thịt bỏ vào miệng, miếng thịt mỏng dính bỏ vào miệng là tan, rất tươi ngon, mùi tương và mùi ớt xanh tràn ngập khoang miệng vừa cay vừa thơm ngon.
Ngon quá!
Thật sự quá ngon luôn!
Sau đó cậu ba bê mâm cơm lên phòng khách, vừa đi vừa hô: “Ăn cơm thôi, đêm nay lại có thịt!”
Tuy rằng bị nhà trường đuổi học, nhưng nếu ngày nào cũng được ăn ngon thế này thì, cứ việc đuổi thôi.
Cuộc sống của cậu bây giờ so với những ngày tháng sống trong khu tập thể trước kia đã rất vui vẻ, rất thần tiên rồi.
Trước đây sao cậu có thể nói ra lời nói mình không muốn chuyển nhà ngu xuẩn như vậy nhỉ?
Bởi vì đã giải quyết xong Mã Mai phiền phức kia, tối hôm đó, nhà họ Đồng ăn uống thỏa thích, trên mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười hạnh phúc.
**
Chuyện Mã Mai lên men rất nhanh, hiệu quả tuyên truyền còn tốt hơn nhiều so với những gì Đồng Tuyết Lục tưởng tượng.
Vốn dĩ cô còn dự định, nếu tin tức lan truyền không đủ mạnh, cô sẽ âm thầm đứng sau lưng quạt gió thêm củi một phen.
Chuyện Mã Mai ngoại tình rất nhanh đã truyền tới trường học, tất cả giáo viên trong trường đều chấn kinh.
Mọi người chỉ cho rằng tính tình Mã Mai không tốt thôi, không ngờ cô ta lại có thể làm ra chuyện khiến người ta khinh bỉ như vậy.
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, không ai ngờ cô giáo Mã lại là loại người này.”
“Sao cô còn gọi cô ta là cô giáo Mã? Người không biết xấu hổ đi ngoại tình như cô ta, gọi là giáo viên chính là vũ nhục hai chữ đó!”
“Tôi nghe nói chồng cô ta đang muốn ly hôn với cô ta đấy!”
“Sao có thể không ly hôn được? Bắt gian tại giường đó, đàn ông có ai chịu đựng được chuyện ấy!”
Dù mọi người đều chấn kinh nhưng không một người nào đứng ra nói đỡ cho Mã Mai cả.
Chuyện Mã Mai vừa xảy ra, rất nhanh trường học đã quyết định, hủy bỏ tư cách giáo viên của cô ta.
Đúng như những gì Đồng Tuyết Lục dự đoán, ông nội của Khương Minh sau khi biết chuyện này, lập tức lựa chọn phân rõ giới hạn với Mã Mai, bọn họ còn nói rằng Mã Mai chỉ là họ hàng xa của nhà họ Khương mà thôi, bảo đồn công an cứ xử lý theo phép công, nghiêm trị cô ta!”
Chồng Mã Mai, Vương Bảo Quốc cảm thấy đỉnh đầu mình xanh mượt, trước khi đồn công an đưa ra phán quyết đã dứt khoát ly hôn với Mã Mai.
Vợ Đoạn Văn Phủ, sau khi quay về Kinh Thị cũng lựa chọn ly hôn, còn lấy cả vị trí công việc của Đoạn Văn Phủ, từ đó thành công quay về thành phố.
Chuyện Mã Mai và Đoạn Văn Phủ ảnh hưởng quá lớn, đầu đường cuối ngõ đều bàn tán xôn xao về việc này.
Vì dẹp yên dư luận, hai người kia bị kéo đến quản trường phê đấu.
Sau khi biết tin, Đồng Tuyết Lục còn dẫn theo ba anh em Đồng Gia Minh đến xem.
Bọn họ đi từ sáng sớm, nhưng khi đến quảng trường, xung quanh đa có không ít người tụ tập, chỉ một lát sau người càng tấp nập hơn, quảng trường rộng lớn lập tức trở nên chật hẹp.
Hai người Mã Mai và Đoạn Văn Phủ bị người ta trói chặt tay, đầu tóc bù rù đứng giữa quảng trường, vẻ ngoài của cả hai đều vô cùng tiều tụy, giống như đã già đi vài tuổi.
Một vị lãnh đạo xuất hiện trên bục, gõ kẻng để mọi người yên tĩnh, sau đó bắt đầu tuyên đọc tội danh của hai người:
“Mã Mai và Đoạn Văn Phủ, hai người một là giáo viên, một là công nhân kỹ thuật xưởng sắt thép, bọn họ đều cô phụ niềm tin của tổ chức, cô phụ sự bồi dưỡng của đảng và nhà nước, phạm phải tội lưu manh, gây ra ảnh hưởng vô cùng ác liệt.”
Mọi người ở dưới bục nghe thấy thế đều ồ lên một tiếng.
Đột nhiên không biết có ai hô to: “Đả đảo gian phu dâm phụ, đả đảo kẻ ngoại tình!”
Lời này vừa cất lên, đám người xung quanh lập tức ồn ào phụ họa, công khai lên án.
Từng tiếng quát tháo vang lên, tiếng sau còn ác liệt hơn tiếng trước, có người còn nhặt đá lên ném về phía hai người kia.
Rất nhanh hai người Mã Mai và Đoạn Văn Phủ đã bị ném đá vỡ đầu chảy máu.
Nhìn thấy cảnh này, Đồng Tuyết Lục không muốn xem tiếp nữa.
Cô che kín hai mắt Đồng Miên Miên lại, ôm cô bé lui ra khỏi đám đông.
Khi Mã Mai ngẩng đầu, dường như cô ta nhìn thấy một cái bóng rất giống bóng dáng Đồng Tuyết Lục.
Đột nhiên cô ta nhớ lại lời Đồng Tuyết Lục từng nói ngày hôm đó trong ngõ nhỏ: “Tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng.”
Nước mắt cô ta lập tức tuôn rơi.