Ngày hôm sau, nhà họ Đồng nghênh đón một vị khách không mời mà đến...
Chính là Phương Tĩnh Viện.
Nhìn thấy Phương Tĩnh Viện đến, Đồng Tuyết Lục nhướng mày hỏi: “Cô tới tìm tôi à?”
Phương Tĩnh Viện ngẩng cao đầu: “Vẻ mặt của cô là thế nào vậy, chẳng lẽ tôi không thể tới tìm cô à?”
Đồng Tuyết Lục nhún vai: “Đương nhiên là được.”
Phương Tĩnh Viện hừ một tiếng, đẩy xe đạp đi thẳng vào sân.
Cô ta dựa xe đạp vào vách tường, sau đó xoay người bắt đầu quan sát căn nhà: “Căn nhà này cô mua hay thuê thế?”
“Thuê.”
Hai mắt Phương Tĩnh Viện sáng lên: “Thuê của ai thế? Bao nhiêu tiền?”
Đồng Tuyết Lục giơ bốn ngón tay lên.
Phương Tĩnh Viện trợn trừng mắt, giật mình kêu lên: “Bốn mươi tệ một tháng? Tiền lương của cô một tháng không được bốn mươi tệ đâu nhỉ?”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt nói: “Không phải bốn mươi tệ, mà là bốn chữ —— Không thể trả lời!”
Phương Tĩnh Viện: “……”
Đồng Tuyết Lục dẫn cô ta đến phòng khách, vừa đi vừa nói: “Không có việc không đăng điện Tam Bảo, nói đi, cô tới tìm tôi có chuyện gì thế?”
Phương Tĩnh Viện đi theo cô, hừ một tiếng, nói: “Cô cho rằng tôi muốn đến à? Là mẹ tôi bảo tôi tới đây, hôm qua bà ấy mới biết tin nhà cô xảy ra chuyệ, bà ấy bảo tôi đến đây hỏi cô một tiếng, có cần chúng tôi giúp đỡ hay không?”
Mẹ Phương?
Thật ra Đồng Tuyết Lục có chút bất ngờ: “Không cần, cô quay về nói với mẹ cô một tiếng cảm ơn giúp tôi nhé.”
Phương Tĩnh Viện lại hừ một tiếng qua lỗ mũi, mông lắc qua lắc lại trên ghế, ánh mắt nhìn lên người Đồng Tuyết Lục rất nhiều lần.
Đồng Tuyết Lục rót cho cô ta một ly trà: “Có phải cô còn chuyện khác muốn tìm tôi không?”
Phương Tĩnh Viện ậm ừ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Lần trước không phải cô nói kiểu tóc này không hợp với tôi sao? Vậy, vậy kiểu tóc nào mới hợp với tôi?”
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã quên chuyện này rồi: “Cô định đổi kiểu tóc à?”
Mặt Phương Tĩnh Viện đỏ lên: “Tôi đến đây để xem thử, lời trước kia cô nói rốt cuộc là thật hay đang lừa gạt tôi thôi.”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy dáng vẻ ngại ngùng này của cô ta, vô cùng giống Đồng Gia Tín tối qua, khóe miệng cô hơi cong lên: “Trán cô quá lớn, mép tóc lại quá sâu, khuôn mặt cô thích hợp để tóc mái.”
Phương Tĩnh Viện không hiểu lắm: “Để tóc mái?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Không sai, không phải cái loại tóc mái ngắn ngủn vài sợi, phải để tóc mái dày một chút.”
Phương Tĩnh Viện thật sự không thể tưởng tượng ra nổi, xung quanh cô ta cũng có người để tóc mái, nhưng đều là tóc mái rất mỏng rất ngắn, nhìn như một túm lông trước trán, chẳng đẹp chút nào.
Đồng Tuyết Lục ra ngoài nhìn sắc trời nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đến tiệm cắt tóc, đổi kiểu tóc.”
Phương Tĩnh Viện khiếp sợ: “Bây giờ đi luôn sao?”
Đồng Tuyết Lục liếc xéo cô ta: “Cô tới tìm tôi không phải vì đổi kiểu tóc sao? Hay là cô không tin tưởng ánh mắt tôi? Nếu như không tin, thì cô về đi.”
Thấy dáng vẻ chuẩn bị tiễn khách của Đồng Tuyết Lục, Phương Tĩnh Viện tức giận nghiến răng.
Sau khi suy nghĩ một lát, cô ta hung hăng dậm chân, nói: “Đi thì đi!”
Cho nên sau đó Đồng Tuyết Lục đeo ba lô quân đội của mình lên vai, khóa cửa dẫn Phương Tĩnh Viện đến tiệm cắt tóc quốc doanh gần đó.
Vào trong tiệm cắt tóc quốc doanh, cô nhìn thấy một tấm gương không sáng rõ lắm được đặt đối diện với cửa ra vào, dưới tấm gương là một chiếc bàn gỗ cổ xưa ám vàng, trên mặt bàn để dao kéo và các dụng cụ cắt tóc khác.
Thợ cắt tóc duy nhất trong tiệm đang dựa vào ghế sô pha cũ nát ngủ gà ngủ gật, tiếng ngáy phát ra từ miệng sắp lật tung cả nóc nhà.
Đồng Tuyết Lục bước đến, lớn tiếng nói: “Ông ơi, cắt cho cháu kiểu tóc giống đồng chí Lưu Hồ Lan với.”
Thợ cắt tóc già mơ mơ màng màng tỉnh lại, ông ấy còn chưa cất lời, Phương Tĩnh Viện đã kháng nghị trước: “Kiểu tóc cô nói thích hợp với tôi chính là kiểu này?”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Sao hả? Không tin vào ánh mắt của tôi à? Thế này nhé, nếu như lần này kiểu tóc của cô bị cắt hỏng, đầu tóc tôi cũng tùy cô xử trí!”
Phương Tĩnh Viện cắn môi dưới suy xét một lát: “Được rồi, chính cô nói đấy nhé, nếu như cắt hỏng, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
Tuy rằng cô ta và Đồng Tuyết Lục không hợp nhau từ nhỏ, nhưng có một điều cô ta không thể không thừa nhận, chính là Đồng Tuyết Lục biết cách ăn mặc trang điểm hơn cô ta.
“Cắt hỏng cái gì? Đồng chí nữ này, cô có biết nói chuyện không thế? Lão Dương tôi cắt tóc giúp người khác mấy chục năm rồi, từ trước đến nay chưa bao giờ cắt hỏng!”
Thợ cắt tóc già lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Đồng Tuyết Lục cong môi cười nói: “Em gái nhà cháu không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với con bé! Trước khi đến đây cháu đã hỏi thăm rồi, biết tay nghề của ngài tốt nhất Kinh Thị nên chúng cháu mới tới đây, nếu không chúng cháu chạy xa như vậy qua bên này làm gì?”
Khuôn mặt thợ cắt tóc già lập tức nở hoa: “Đồng chí này tinh mắt lắm! Nghề cắt tóc của tôi chính là nghề gia truyền, hôm nay sẽ cho các cô mở rộng tầm mắt!”