Chương 169: Ly trà xanh thứ một trăm sáu mươi chín

Mã Mai và gian phu Đoạn Văn Phủ bị bắt mang về đồn công an.

Bên ngoài ồn ào như vậy, nhưng con gái Đại Nha của Đoạn Văn Phủ không hề tỉnh lại.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp.

Cô đi theo mọi người vào một căn phòng khác, nhìn thấy vẻ mặt uể oải của cô gái nhỏ sau khi bị mọi người đánh thức, lòng bàn tay và sắc mặt đều tái nhợt.

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục quét một vòng khắp căn phòng, sau đó phát hiện ra không ít vỏ đậu phộng ở mép giường nơi cô bé ngủ.

Trong lòng cô nghĩ ra điều gì đó.

Đậu phộng là đồ ăn dễ dị ứng, biểu hiện dị ứng của mỗi người lại khác nhau, có người váng đầu, có người tiêu chảy, có người nhiễm trùng da, cũng có người đổ đầy mồ hôi lạnh, cả người vô lực.

Cô nghi ngờ cô bé này dị ứng với đậu phòng, mà người cha Đoạn Văn Phủ kia, vì muốn có không gian riêng với Mã Mai, rất có thể mỗi lần trước khi hẹn hò đều cho cô bé ăn đậu phộng.

Nếu đúng sự thật, thì tên Đoạn Văn Phủ kia ngay cả súc sinh cũng không bằng, không xứng làm cha.

Có điều đây chỉ là nghi ngờ trong lòng cô, trước khi có chứng cứ xác thực, cô sẽ không tùy tiện nói ra.

Cũng may cô gái nhỏ không xảy ra chuyện gì, sẽ không có vấn đề quá lớn.

Bởi vì Đoạn Văn Phủ bị công an mang đi, mẹ cô bé lại đang ở nông thôn, nên cô bé được công an đưa về tạm thời thu lưu chiếu cố, đợi đến khi mẹ cô bé quay về thì trả lại.

Sau khi cô gái nhỏ được công an đưa đi, mọi người nghị luận sôi nổi, người bị mắng nhiều nhất chính là cô giáo Mã Mai kia.

“Đúng là không biết xấu hổ, làm giáo viên dạy dỗ người khác vậy mà còn ngoại tình, quá vô sỉ!”

“Đúng thế, người như vậy sao có thể làm giáo viên? Con trai tôi cũng học ở trường tiểu học thành nam, tôi lo tính tình của các giáo viên khác ở nơi đó cũng như vậy!”

“Chị nói vậy tôi cũng có chút lo lắng, có giáo viên không biết xấu hổ như thế, con mình có thể học giỏi được sao?”

Nghe thấy mọi người nghị luận, Đồng Tuyết Lục cảm thấy mỹ mãn ra về.

Đồng Gia Tín ở sau phòng cũng nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.

Sau khi ra khỏi ngõ nhỏ, Đồng Gia Tín ngẩng đầu nhìn cô một cái, rất nhanh đã cúi đầu xuống, chân đá bay hòn đá nhỏ ven đường, sau đó lại xấu hổ nhìn cô một cái.

Thấy cậu ta như thế, Đồng Tuyết Lục mở miệng: “Cậu muốn nói gì thì nói đi.”

Đồng Gia Tín cất giọng ồm ồm: “Vừa rồi chị không nên lộ mặt, bây giờ chị bị nhìn thấy rồi, sau này ông nội Khương Minh trả thù thì chị phải làm thế nào?”

Đồng Tuyết Lục nhướng mày lên: “Cho nên cậu đang quan tâm tôi hả?”

Đồng Gia Tín lập tức xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, cậu ta ngửa đầu trừng mắt lườm Đồng Tuyết Lục một cái: “Không phải, còn lâu tôi mới quan thèm quan tâm đến chị, chỉ là tôi... Tôi cảm thấy chị làm như vậy rất ngốc!”

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: “Quan tâm đến tôi thì cứ nói là quan tâm đi, cậu xấu hổ cái rắm à!”

Lúc này lỗ tai Đồng Gia Tín cũng đỏ bừng lên: “Chị nói bậy, tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm chị!”

Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cười sặc sụa: “Được rồi, cậu nói không thì không, tôi dám lộ mặt, đương nhiên là không sợ bọn họ trả thù!”

Bởi vì chuyện này không phải do cô hãm hại Mã Mai, là do chính Mã Mai ngoại tình, cô đâu có đánh ngất cô ta nhét lên giường đàn ông.

Thứ hai, bắt đầu từ ngày mai việc này sẽ lên men, trong niên đại không có chương trình giải trí gì này, một khi có chuyện xảy ra, tin tức sẽ được truyền bá vô cùng nhanh chóng, đến lúc đó ông nội của Khương Minh còn tránh không kịp, sao có thể đứng ra vì một người họ hàng xa?

Còn Mã Mai, cho dù cô có lộ mặt hay không, cô ta đều sẽ nghi cờ cô.

Vậy thì cô còn trốn làm gì?

Thà trực tiếp đứng ra ngoài, khiến cô ta tức chết còn hơn.

Nghe xong lời phân tích của cô, trong lòng Đồng Gia Tín âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn cứng miệng, nói: “Cưỡng từ đoạt lí!”

Đồng Tuyết Lục ném cho cậu ta một ánh mắt xem thường: “Nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“……”

**

Phía bên này, sau khi gọi điện thoại xong, Đồng Gia Minh đi thẳng về nhà chăm sóc Đồng Miên Miên.

Vừa nhìn thấy hai người bọn họ về đến nhà, lần này cậu lại hấp tấp hỏi, khác hẳn dáng vẻ bình tĩnh thường ngày: “Thế nào? Đã bắt được người chưa?”

Đồng Gia Tín nhướng mày, hưng phấn thêm mắm dặm muối kể lại mọi chuyện vừa xảy ra trước đó một lần.

Trong quá trình kể chuyện còn không quên che tay Đồng Miên Miên lại, không cho cô bé nghe.

Đồng Miên Miên tức giận đến mức chu cái miệng nhỏ lên, hai má phùng ra vô cùng đáng yêu.

Để ba anh em tự chơi với nhau, Đồng Tuyết Lục xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối.