Trước đây cô định dùng chiêu thức Mã Mai tham ô nhận hối hộ để cử báo cô ta, nhưng rất nhanh cô đã gạt bỏ biện pháp này, bởi vì không dễ thực hiện.
Muốn bắt phải bắt cả người lẫn tang vật, còn nhất định phải có nhân viên công an ở hiện trường, như vậy sẽ kéo Phác Kiến Nghĩa xuống nước, nếu không có công an chứng kiến, sẽ dễ dàng bị cắn ngược một cái.
Phác Kiến Nghĩa hỏi: “Vậy một mình cô có làm được không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Tôi đã nghĩ ra một biện pháp, nghĩ lại thì, có một chuyện thật ra anh có thể giúp được.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn làm phiền anh hỏi thăm giúp tôi về chồng của Mã Mai, bao gồm cả đơn vị công tác của anh ta.”
Phác Kiến Nghĩa không đoán ran gay được cô muốn làm gì, nhưng việc hỏi thăm này đối với anh ta mà nói, không phải việc khó.
Anh ta gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi sẽ nhanh chóng giao tư liệu cho cô, nhưng cô phải đảm bảo, nhất định không được làm chuyện gì trái pháp luật.”
Đồng Tuyết Lục đảm bảo: “Đồng chí Phác yên tâm, tôi là công dân tốt tuân thủ kỷ cương pháp luật, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì phạm pháp!”
Cô là trà xanh, không sai, nhưng trà xanh cũng phân ra tốt xấu, cô chưa bao giờ làm chuyện gì trái pháp luật, cũng chưa bao giờ làm người thứ ba đào góc tường của kẻ khác.
Cuộc sống tốt đẹp nhường nào, cớ sao cứ phải tìm đường chết?
Phác Kiến Nghĩa vừa lòng gật đầu, đột một tiếng “Ùng ục” đói khát vang lên.
Anh ta nhếch miệng cười: “Đồng chí Đồng, tôi nghe Như Quy nói cô nấu ăn rất ngon, cô xem vì chờ cô về, ngay cả cơm chiều tôi cũng chưa ăn...”
Nếu muốn ngựa chạy nhanh, phải cho nó ăn nhiều cỏ. Cho dù Phác Kiến Nghĩa không mở miệng, cô cũng sẽ mời anh ta.
Cô đứng dậy nói: “Đồng chí Phác muốn ăn gì? Có kiêng thứ gì không?”
Khóe miệng Phác Kiến Nghĩa sắp ngoác ra tận mang tai rồi: “Món gì tôi cũng ăn được, không kiêng món nào cả!”
Chẳng trách dáng người lại cao lớn như vậy, đúng là dễ nuôi.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm nghĩ như vậy, sau đó cô nhanh chân đi về phía phòng bếp.
Mấy ngày qua ngoài việc yêu cầu hai anh em Đồng Gia Minh tiếp tục tự học ở nhà ra, Đồng Tuyết Lục còn dạy bọn họ cách ngâm giá đỗ từ đậu nành và đậu xanh.
Lúc này trong phòng bếp đã có sẵn mầm đậu nành, còn có sẵn mì sợi nhà họ Ngụy cách vách mang cho, cô dùng mì sợi nấu hai bát mì trứng gà rau xanh, sau đó nhanh tay làm thêm một đã mầm đậu nành trộn.
Bởi vì có sẵn mì sợi, nên chưa đến hai mươi phút sau, hai bát mì đã nấu xong,
Thật ra Phác Kiến Nghĩa chưa từng nghe Ôn Như Quy nhắc tới khả năng nấu nướng của Đồng Tuyết Lục, chỉ là lần trước một miếng bánh táo đỏ Ôn Như Quy cũng luyến tiếc không cho anh ta ăn, khiến anh ta canh cánh trong lòng đến tận bây giờ.
Lúc này khi há miệng hút mì sợi sùn sụt, ăn mầm đậu này tươi giòn kia, trong lòng anh ta cực kỳ thỏa mãn.
Đợi khi Ôn Như Quy về, nhất định mình phải nói việc này cho cậu ta mưới được.
Ai bảo không cho mình ăn bánh táo đỏ, hừ!
**
Hai ngày tiếp theo, ngày nào Đồng Tuyết Lục cũng ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Cuối cùng vào ngày thứ ba, cô đã nghe được tin tức liên quan đến “Gian phu” của Mã Mai.
Hai ngày trước cô đến đây, phòng cách vạch cạnh nhà “Gian phu” đều đóng cửa, hôm nay cô đến, cuối cùng cũng trông thấy có người ở nhà.
Người ở cách vách chính là bà lão khoảng sáu mươi tuổi, lúc này con gái của gian phu đang chơi đùa trong sân nhà bà ấy.
Đồng Tuyết Lục dùng lý do muốn mua nhà để tiếp cận bà lão, sau đó hỏi ra được tin tức về gian phu từ miệng bà lão.
Gian phu: Đoạn Văn Phủ, là công nhân kỹ thuật của xưởng sắt thép.
Có một cô con gái, vợ là thanh niên trí thức xuống nông thôn, một mình anh ta sống với con gái ở Kinh Thị, ban ngày con gái nhờ bà lão ở cách vách chăm sóc giúp.
Bà lão không con không cái, nhưng ở nông thôn còn đứa cháu trai, thứ sáu mỗi tuần bà đều đi thăm cháu trai mình, đến tối chủ nhật mới quay về.
Nghe thấy câu này, trong lòng Đồng Tuyết Lục lập tức nghĩ đến điều gì đó.
Nếu khô đoán không sai, thời gian lén lút qua lại giữa hai người Mã Mai và gian phu chính là tối thứ sáu mỗi tuần.
Bởi vì ngày ấy bà lão xuống nông thôn thăm cháu, phòng bên cạnh không có ai ở, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra chuyện bỉ ổi của bọn họ.
Sau khi tìm hiểu được tin tức, Đồng Tuyết Lục lập tức ra về.
Ngày hôm sau, bên phía Phác Kiến Nghĩa cũng có tin tức.
Chồng Mã Mai làm ở đội đào giếng thuộc phòng thủy lợi, bình thường công việc rất bận rộn, thường xuyên tăng ca đến tám chín giờ tối mới tan tầm, bởi vì phòng thủy lợi không ở trong nội thành, nên anh ta chỉ về nhà một lần mỗi tháng.
Cha mẹ chồng Mã Mai không ở cùng với bọn họ, mà ở cùng với con trai cả, cho nên thứ sáu mỗi tuần Mã Mai về nhà muộn cũng không có ai nghi ngờ cô ta.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm chậc lưỡi hai tiếng, chuẩn bị đến thứ sáu tuần này sẽ ra tay.
Một mình Đồng Tuyết Lục không có cách nào hoàn thành được việc này, vì thế cô gọi cả Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cùng nhau tham dự.