Chương 165: Ly trà xanh thứ một trăm sáu mươi lăm

Vào trong nhà, ba anh em Đồng Gia Minh vẫn chưa ăn cơm, đang chờ cô về cùng nhau ăn, nhìn thấy Phác Kiến Nghĩa sau lưng cô, ba đứa trẻ đều giật mình.

Đồng Tuyết Lục nói: “Đây là bạn chị, có chút việc tới tìm chị, các em ăn cơm trước đi, không cần chờ chị đâu.”

Bởi vì ba anh em Đồng Gia Minh đang ở trong phòng khách, nên Đồng Tuyết Lục đành phải dẫn Phác Kiến Nghĩa đến phòng đọc sách.

Vừa bước vào, Phác Kiến Nghĩa đã bắt đầu đánh giá căn phòng.

Tuy rằng phòng không lớn, nhưng vì không có nhiều đồ đạc trang trí nên nhìn rất trống trải, trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế cũ, trên bàn đặt một chiếc bình hoa sứt sẹo, bên trong cắm vài đóa hoa dại.

Phòng đọc sách đơn sơ, nhưng vì có thêm mấy đóa hoa dại này lại khiến người ta có cảm giác tươi mát.

Đồng Tuyết Lục xuống bếp rót hai chén nước mang vào phòng: “Đồng chí Phác, anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

Phác Kiến Nghĩa nhận lấy chén nước cô đưa cho mình, ngửa đầu uống một hớp cho trơn họng: “Chuyện nhà cô, tôi đã nghe nói đến rồi, tiếp theo các cô có dự định gì không?”

Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Mọi người đều ở cùng khu vực thành nam, Phác Kiến Nghĩa biết được chuyện của hai anh em Đồng Gia Tín, Đồng Tuyết Lục không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.

“Đi một bước tính một bước thôi.”

Tuy rằng Phác Kiến Nghĩa là bạn của Ôn Như Quy, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta.

Vừa nghe thấy lời này, Phác Kiến Nghĩa biết ngay cô đang trả lời có lệ: “Hôm nay tôi đi ngang qua tiệm cơm quốc doanh nơi cô công tác, người trong tiệm cơm nói cô xin nghỉ vài ngày, đồng chí Đồng, rốt cuộc cô định làm gì?”

Không phải do anh ta muốn xen vào việc của người khác, mà là trước khi đi Ôn Như Quy đã cố ý gọi điện thoại dặn dò anh ta nhiều lần, bảo anh ta phải để ý đến nhà họ Đồng.

Từ nhỏ anh ta và Ôn Như Quy đã lớn lên bên nhau, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Ôn Như Quy để ý đến một nữ đồng chí như vậy, trước đây anh ta vẫn luôn cho rằng Ôn Như Quy sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, nào ngờ...

Vạn tuế ngàn năm cũng có ngày nở hoa.

Tất nhiên anh ta sẽ không từ chối, huống chi sau này anh ta còn muốn vay tiền của Ôn Như Quy nữa.

Chuyện nhà họ Đồng anh ta nghe được từ chỗ anh rể mình, anh rể Phác Kiến Nghĩa làm việc ở sở giáo dục.

Sau khi biết tin, anh ta cố ý xin nghỉ nửa ngày chạy tới tiệm cơm quốc doanh tìm Đồng Tuyết Lục, không ngờ lại nghe được tin cô đã xin nghỉ vài ngày rồi.

Sau đó qua miệng đồng nghiệp của cô anh ta mới biết chỗ này, sau khi đến đây thì cô không có ở nhà.

Anh ta đứng đợi bên ngoài rất lâu, cuối cùng mới gặp được cô. Cô nhóc này, ra ngoài cả một ngày, khi về trên mặt còn dính nhiều vết muỗi đốt như vậy, quá đáng nghi.

Ngẫm lại chuyện trước đây cô đưa Đồng Chân Chân đến nông trường, còn đứng ra làm nhân chứng tiễn hai mẹ con nhà họ Hà vào tù, dùng đầu ngón chân để nghĩ anh ta cũng đoán ra được, chắc chắn cô lại muốn làm gì đó.

Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng mày: “Đồng chí Phác, anh muốn giúp tôi sao?”

Phác Kiến Nghĩa: “Tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác, không phải Như Quy bảo tôi quan tâm đến nhà cô một chút sao? Tôi với Như Quy quen biết nhau vài năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy để ý đến một người con gái như thế, cô nói xem tôi có thể không giúp đỡ được không?”

Những người con gái khác khi nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ xấu hổ mặt đỏ bừng lên.

Nhưng Đồng Tuyết Lục chỉ chớp mắt, rồi cười nói: “Hóa ra là đồng chí Ôn bảo anh giúp tôi, vậy thì tôi tin tưởng anh.”

Phác Kiến Nghĩa: “……”

Hóa ra vừa rồi cô không nói gì cả, là vì đang đề phòng anh ta như phòng trộm?

Đồng Tuyết Lục nói: “Chuyện tôi muốn làm rất đơn giản, chính là để hai người em trai của tôi có thể tiếp tục đến trường đi học.”

Lần này Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín bị định tội “Cãi lời giáo viên, hư hỏng khó dạy” đuổi khỏi trường học, còn chuyện đánh nhau kia không ai nói ra ngoài, vì bảo về cháu trai Khương Minh của trưởng phòng giáo dục.

Đã như vậy, nếu anh em Đồng Gia Minh muốn quay lại trường học, vậy thì nhất định bọn họ phải chứng minh được mình không hư hỏng khó dạy bảo.

Muốn chứng minh bọn họ không phải học sinh hư hỏng, biện pháp tốt nhất chính là chứng minh giáo viên kia là người đạo đức suy đồi.

Chỉ cần Mã Mai thân bại danh liệt, cô có thể lợi dụng chuyện này để đưa hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín quay lại trường học.

Phác Kiến Nghĩa trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Cho nên cô muốn đối phó với cô giáo Mã Mai kia à?”

Đồng Tuyết Lục: “Không phải đối phó, mà là thực thi chính nghĩa, người như vậy không xứng với bốn chữ làm thầy kẻ khác.”

Phác Kiến Nghĩa: “Vậy rốt cuộc cô muốn làm thế nào? Nói ra có lẽ tôi có thể giúp đỡ được ít nhiều.”

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút, rồi nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất anh không nên trộn lẫn vào việc này, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với anh.”

Phác Kiến Nghĩa là đội trưởng đội điều tra hình sự, không phải công an bình thường xử lý dân sự tranh cãi, nếu anh ta trộn lẫn vào, rất dễ khiến chuyện này trở nên lớn hơn.

Hơn nữa hai người bọn họ, một người chưa lập gia đình, một người chưa gả chồng, hai nhà còn không có quan hệ thân thích, đến lúc đó nếu truyền ra tin đòn gì, chắc chắn mọi người sẽ suy đoán lung tung.