Chương 164: Ly trà xanh thứ một trăm sáu mươi tư

Nhìn dáng vẻ lén lút của Mã Mai và người đàn ông kia, trước khi tới Mã Mai còn đi lòng vòng không ít đường, hành vi như vậy thật sự khiến người ta không có cách nào không hiểu lầm.

Sau khi vào thu, ngày ngắn đêm dài, lúc này sắc trời đã dần dần trở nên u ám, trong con ngõ nhỏ này lại vô cùng vắng vẻ, rất lâu cũng không có người nào qua lại.

Đồng Tuyết Lục liếc mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh một lượt, phát hiện ra căn nhà ở cách vách nhà người đàn không kia lúc này vẫn chưa sáng đèn, không biết là chưa về nhà, hay là không có người ở.

Cô trốn trong góc một lúc lâu, trên mặt trên người bị muỗi đốt nổi đầy vết đỏ.

Ngứa đến mức cô muốn nổi điên, ô dùng móng tay làm thành dấu cộng và hình giếng trên nốt muỗi đốt sưng lên, nhưng cũng chẳng khá lên được chút nào.

Đợi khoảng hơn mười phút, Mã Mai vẫn chưa ra khỏi phòng, lúc này Đồng Tuyết Lục mới ra khỏi góc tối.

Tường bao quanh nhà cách vách hơi cao, tuy rằng có thể trèo vào, nhưng một khi bị người ta phát hiện, chỉ sợ không dễ chạy trốn.

Bởi vậy cô chỉ nhìn qua cánh cửa một cái, sau đó lẻn ra sau nhà.

Niềm vui bất ngờ chính là, phía sau nhà kia có cái cửa sổ, là loại cửa sổ gỗ kiểu cũ, lúc này đang đóng chặt.

Cô rón ra rón rén bước đến gần, dán chặt lỗ tai vào cửa sổ.

Sau đó lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ ê a từ bên trong truyền đến, và cả tiếng giường rung kẽo kẹt.

Ôi... Ô uế hết lỗ tai cô rồi!

Là một cô nàng háo sắc từng trải, vừa nghe thấy tiếng kêu ê a trong phòng, Đồng Tuyết Lục đã biết ngay bên trong đang diễn cảnh gì.

Sau khi xác định bên trong đang làm chuyện xấu, Đồng Tuyết Lục không tiếp tục nghe lén nữa, cô lại lần nữa quay về góc khuất ngồi đó nuôi muỗi.

Qua thêm mười mấy hai mươi phút nữa, cuối cùng Mã Mai cũng ra ngoài.

Đêm nay ánh trăng vô cùng sáng, chiếu thẳng vào mặt Mã Mai. Khuôn mặt cô ta tràn đầy sắc xuân, mang vẻ phong tình, giống như cành cây khô được mưa xuân tưới tắm vậy.

Mã Mai nhìn ngó bốn phía xung quanh, rõ ràng không có ai, nhưng cô ta vẫn nói: “Đại Nha, dì Mai về nhé, lần sau dì lại đến thăm cháu!”

Lần này người đàn ông bước ra ngoài trong tay còn bế theo một cô bé.

Nhìn cô bé giống như vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt ỉu xìu vẫy tay với Mã Mai: “Tạm biệt dì Mai.”

“Tạm biệt Đại Nha.” Mã Mai khẽ chớp mắt với người đàn ông, nói: “Anh Phú, em về nhé.”

Người đàn ông kia: “Ừ, đi đường cẩn thận.”

Mã Mai cười với anh ta một cái, sau đó lắc mông ra về.

Đợi Mã Mai ra khỏi ngõ nhỏ rồi, người đàn ông kia mới bế con gái mình vào nhà, đóng cửa lại.

Đồng Tuyết Lục vẫn luôn ngồi yên không nhúc nhích, đợi đến khi xung quanh lại lần nữa trở nên tĩnh lặng, lúc này cô mới chui ra khỏi chỗ trốn đi về nhà mình.

Dựa theo tin tức cô nghe ngóng được, Mã Mai đã kết hôn, còn có hai đứa con một trai một gái rồi.

Người đàn ông ban nãy ôm một đứa trẻ trong tay, hiển nhiên cũng là người đã kết hôn, nói cách khác hai người bọn họ đều ngoại tình.

Thời buổi này hậu quả của việc mèo mả gà đồng rất nghiêm trọng, nếu bị người khác phát hiện ra sẽ thân bại danh liệt, đặt trong hoàn cảnh vài năm trước, còn bị bắt đi diễu phố phê đấu.

Nếu như cô muốn vạch trần Mã Mai, việc tiếp theo phải làm chính là:

Thứ nhất phải điều tra được đơn vị công tác của chồng Mã Mai, kiếm được số điện thoại của đơn vị đó.

Thứ hai tìm hiểu rõ ràng tình huống hàng xóm xung quanh nhà người đàn ông kia, để tiện bố trí bước tiếp theo.

Thứ ba tìm hiểu rõ ràng quan hệ của người đàn ông kia và Mã Mai, có điều sau những gì cô vừa nghe được, chuyện này không cần thiết lắm.

Đồng Tuyết Lục vừa đi về nhà vừa suy nghĩ, khi quẹo vào con ngõ nhỏ, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng chắn trước cửa nhà mình.

Dựa vào ánh đèn đường, cô nhìn thấy rõ được mặt của đối phương, là Phác Kiến Nghĩa.

Sao anh ta lại ở đây?

Đồng Tuyết Lục sững sờ một lát mới bước qua đó.

Nghe thấy tiếng bước chân Phác Kiến Nghĩa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Đồng Tuyết Lục, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đồng chí Đồng, cuối cùng cô cũng về rồi!”

Nghe thấy câu này, Đồng Tuyết Lục càng tò mò hơn: “Đồng chí Phác, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Vốn dĩ Phác Kiến Nghĩa đang định trả lời, nhưng khi Đồng Tuyết Lục đến gần, nhìn thấy mặt cô anh ta lập tức hoảng sợ: “Đồng chí Đồng, mặt cô bị sao vậy, sao lại có nhiều nốt muỗi đốt thế?”

Đồng Tuyết Lục: “……”

Đúng là cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở!

Phác Kiến Nghĩa nhếch miệng nở nụ cười: “Một hai ba bốn năm, ha ha, thế mà trên mặt cô lại có tận năm nốt muỗi đốt! Nhìn mặt cô sưng hết cả lên kìa, buồn cười quá đi, ha ha ha……”

“……”

Nghe thấy tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa của Phác Kiến Nghĩa, Đồng Tuyết Lục lập tức cho anh ta một ánh mắt xem thường.

Phác Kiến Nghĩa đến đây hiển nhiên là có chuyện muốn nói, hai người đứng ở ven đường như vậy cũng không hay lắm, cho nên Đồng Tuyết Lục mời anh ta vào nhà mình.