Chương 167: Ly trà xanh thứ một trăm sáu mươi bảy

Trong khu tập thể tổng cục hậu cần.

Nhà họ Đồng cũng đã biết được tin tức Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện.

Anh cả Đồng nói với vợ mình: “Một mình em út không biết có ứng phó nổi chuyện này không, hay là chúng ta bớt chút thời gian qua thăm con bé nhé.”

Trần Nguyệt Linh đang định đồng ý, thì trông thấy mẹ Đồng bước vào, nói: “Đi cái gì mà đi? Con đi cũng giúp được sao?”

Anh cả Đồng gãi gãi đầu, nói: “Mặc kệ có giúp được không, dù sao cũng nên qua đó hỏi một tiếng chứ?”

Mẹ Đồng đen mặt, nói: “Có gì hay mà hỏi? Con xem nó đổi việc đến tiệm cơm quốc doanh, có nói với chúng ta tiếng nào hay không? Có tới nhà thăm chúng ta không?”

Trần Nguyệt Linh: “Con nghe nói tiệm cơm quốc doanh không cho nghỉ phép, khả năng Tuyết Lục không có thời gian đến đây.”

Sắc mặt mẹ Đồng vẫn rất khó coi: “Dù sao hai đứa đều không được qua đó, khi Chân Chân xảy ra chuyện, chúng ta không dám dùng quyền mưu tư, bây giờ lại làm thế với người ngoài, hai đứa định dùng quyền mưu tư giúp con bé sao?”

Nghe thấy lời này của mẹ Đồng, hai vợ chồng Trần Nguyệt Linh đều trằm mặc.

Sau lần trẹo chân từ huyện Duyên Khánh về nhà, mẹ Đồng càng nghĩ càng tức giận.

Đồng Tuyết Lục đã dọn đến nội thành, vậy mà không chủ động tới nhà bà, bà là trưởng bối chẳng lẽ còn phải chủ động đi thăm cô?

Không có cái lý ấy!

Vì thế bà nhịn không đến tìm Đồng Tuyết Lục, bây giờ xảy ra việc này, bà lại càng không muốn qua đó, đồng thời cũng không cho phép con trai con dâu nhà mình đi.

Bà ta sợ đến lúc đó Đồng Tuyết Lục lại mở miệng cầu xin con trai con dâu mình giúp đỡ.

Bởi vì có lệnh của mẹ Đồng, nên hai vợ chồng Trần Nguyệt Linh đảnh phải từ bỏ ý định.

...

Bệnh đến như núi lở, tình hình của ông cụ Chung đã vài lần đến bờ vực nguy hiểm, bệnh viện còn gửi thông báo khẩn cho người nhà.

May mà cuối cùng vẫn cứu lại được.

Chỉ là sức khỏe của ông cụ như vậy, mọi người không dám để ông ấy ngồi xe đường dài về Kinh Thị.

Cho nên hành trình của Ôn Như Quy lại bị hoãn lại thêm lần nữa.

**

Đến chiều thứ sáu.

Đồng Tuyết Lục mang Đồng Miên Miên qua nhà họ Ngụy nhờ bọn họ trông giúp, sau đó cô dẫn hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín ra ngoài.

Cô bảo Đồng Gia Minh đến bưu điện gọi điện thoại đến đơn vị của chồng Mã Mai, nói rằng có một căn phòng bị sập, Mã Mai bị đè dưới căn phòng ấy.

Người nghe điện thoại biết tin vô cùng hoảng sợ, không hỏi rõ ai gọi điện thoại đến, chỉ hỏi địa chỉ căn phòng bị sập ấy ở đâu, sau đó nhanh chóng cúp máy.

Đồng Tuyết Lục và Đồng Gia Tín thì đến canh chừng trước cửa nhà gian phu, nhặt một đống củi đốt đặt bên cạnh.

Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông.

Sắc trời dần dần trở nên u ám.

Con ngõ nhỏ yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào.

Trên mặt Đồng Gia Tín bị muỗi đốt sưng vài nốt, ngứa không chịu nổi: “Rốt cuộc người phụ nữ kia có tới không?”

Lần trước Đồng Tuyết Lục bị muỗi cắn sưng cả mặt, lần này có Đồng Gia Tín ở bên cạnh, vậy mà lại không có con muỗi nào đốt cô.

Cô liếc mắt nhìn mấy nốt muỗi đốt trên mặt Đồng Gia Tín một cái, đồng cảm nói: “Chắc là sẽ đến thôi, chúng ta chờ thêm một lát.”

Qua mười phút sau, khi Đồng Tuyết Lục nghi ngờ hôm nay khả năng Mã Mai không tới, thì cuối cùng bóng dáng Mã Mai cũng xuất hiện.

So với lần trước, lần này hình như Mã Mai còn cố ý trang điểm, trên người cô ta mặc một chiếc váy từ vải tổng hợp, vòng eo lắc lư như cành liễu.

Mã Mai gõ vào cửa gỗ vài cái.

Rất nhanh gian phu đã chạy ra mở cửa, nhìn thấy cô ta ăn mặc như vậy, ánh mắt anh ta sáng lên: “A Mai, hôm nay em đẹp quá!”

Mã Mai liếc mắt đưa tình với anh ta một cái: “Nói cái gì thế, mau vào thôi, đúng rồi, Đại Nha đã ngủ chưa?”

“Ngủ rồi, lát nữa con bé sẽ không tỉnh lại đâu.”

Nói xong hai người vào phòng.

Ngay cả tiếng làm tình của bọn họ Đồng Tuyết Lục còn nghe rồi, nên khi nghe thấy cuộc đối thoại này tất nhiên cô không có chút cảm giác nào.

Nhưng Đồng Gia Tín ở bên cạnh lại trợn trừng mắt, giống như tam sinh quan đều điên đảo.

Đồng Tuyết Lục đẩy cậu ta một cái, nói: “Đừng ngơ ngẩn ra thế, chúng ta hành động thôi.”

Lúc này Đồng Gia Tín mới lấy lại tinh thần, hai người cùng nhau ôm củi đốt đến nhà họ Đoạn.

Đồng Gia Tín leo tường nhảy vào trong nhà, Đồng Tuyết Lục đứng ngoài đưa củi đốt cho cậu ta.

Sau đó cô vòng ra sau căn phòng kia, đợi đến khi tiếng ngân nga rên rỉ trong phòng truyền ra, cô mới quay lại, bảo Đồng Gia Tín châm lửa đốt củi.

Sao đó, Đồng Gia Tín trèo tường nhảy ra ngoài, đi đến sau nhà dùng tay bịt kín cửa sổ, đề phòng lát nữa bọn họ chạy trốn từ cửa sổ.

Phía bên này Đồng Tuyết Lục gọi người đến ngõ nhỏ cứu hỏa.

“Cứu mạng, cháy nhà rồi!”

“Mọi người mau tới cứu hỏa, có nhà cháy rồi!”