Ngày thứ ba, bên phía trường học đưa ra quyết định: Đuổi học hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.
Đối với quyết định này, Đồng Tuyết Lục không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, nhưng vẫn có cảm giác vô cùng ghê tởm và tức giận.
Ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Mã Mai lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô: “Còn nhớ rõ trước đây tôi nói thế nào không? Tôi đã nói hai anh em chúng nó nhất định sẽ bị đuổi học, còn nữa, tôi nói cho cô biết, tất cả trường học ở Kinh Thị này đều sẽ không nhận hai anh em chúng nó.”
Lửa giận dâng lên trong lòng Đồng Tuyết Lục, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra vô cùng đáng thương: “Cô Mã, tôi cầu xin cô giúp tôi nói vài lời hay với hiệu trưởng đi, cầu xin cô đó.”
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục xin tha, Mã Mai đắc ý không chịu nổi: “Nếu biết trước sẽ thế này sao trước kia còn làm thế? Bây giờ mới đến cầu xin tôi, muộn rồi!”
Đồng Tuyết Lục móc một xấp tiền trong túi xách ra đưa cho cô ta: “Cô Mã, chỉ cần cô bằng lòng cầu xin giúp em trai tôi, dù nhiều hơn nữa tôi cũng nguyện ý đưa cho cô!”
Mã Mai sợ tới mức vội vàng gạt tay Đồng Tuyết Lục ra: “Cô làm cái gì vậy? Mau lấy về đi!”
Đồng Tuyết Lục thu tiền lại, nói: “Cô Mã, chúng tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cô giúp đỡ chúng tôi đi mà, nhà tôi có tiền an ủi do chính phủ và nhà xưởng đưa cho, nếu cô muốn, tôi có thể cho cô hết!”
Hai mắt Mã Mai đột nhiên lóe sáng: “Sau giờ tan học, cô đến hẻm nhỏ sau trường chờ tôi, nhớ rõ, không được để cho bất cứ kẻ nào biết việc này, nếu không tôi sẽ mặc kệ nhà các người.”
Đồng Tuyết Lục giả vờ vô cùng vui vẻ: “Vâng vâng, tôi sẽ lập tức về nhà mang tiền đến đây, hết giờ học tôi qua bên kia chờ, cô Mã nhất định phải đến đó.”
Mã Mai kiêu ngạo gật đầu.
Đồng Tuyết Lục cúi đầu mỉm cười ra về.
Thấy cô đi khỏi, khóe miệng Mã Mai mới cong lên, nở nụ cười trào phúng: “Ngu xuẩn!”
Giúp, cô ta không thể nào giúp.
Nhưng mà số tiền này, thật ra cô ta có thể nhạn, đến lúc đó nói mình đã tận lực rồi lừa bọn họ là được.
Dù sao cũng chỉ là một đám cô nhi, không quyền không thế, bị mình lừa bọn họ cũng không có cách nào cả.
Sau khi tan học.
Mã Mai cố đình đợi đồng nghiệp của mình về hết, cô ta mới chậm rãi đi đến con ngõ nhỏ.
Vừa đến đầu ngõ, cô ta đã nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang đứng chờ mình ở bên trong.
Lúc này sắc trời đã u ám, vốn dĩ vị trí trường học đã tương đối hẻo lánh, trong con ngõ nhỏ sau trường càng yên tĩnh hơn, không một bóng người lui tới.
Sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai, lúc này Mã Mai mới bước vào ngõ nhỏ: “Tôi phải nói rõ với cô trước, việc này tôi không nắm chắc trăm phần trăm, tôi chỉ đồng ý thử một lần thôi.”
Đồng Tuyết Lục: “Thử con mẹ mày!”
Mã Mai sững sờ một lúc mới phản ứng lại, cô ta đang mắng mình: “Cô mắng tôi?”
Đồng Tuyết Lục cong môi cười: “Tiện nhân, đúng là mắng mày đấy!”
Vừa nói hết lời, trước khi Mã Mai kịp phản ứng lại, cô đã nhấc chân lên đạp cho cô ta một cái.
Mã Mai bị đá lui về phía sau vài bước, ngã ngồi thật mạnh trên mặt đất.
Không để cô ta có cơ hội thét chói tai, Đồng Tuyết Lục đã xông lên đè cô ta xuống đất, hô lên với người phía sau: “Hai đứa mau tới đây!”
Giọng nói vừa phát ra, hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đã nhanh chân chạy tới từ chỗ ngoặt.
Mã Mai sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, liều mạng giãy giụa: “Chúng mày định làm gì? Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày đừng xằng bậy, nếu không tao sẽ không buông tha cho chúng mày đâu!”
Đồng Tuyết Lục cởi giày, nhét thẳng vào trong miệng cô ta, sau đó bảo Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín giữ chặt tay chân Mã Mai lại.
Cô nắm chặt tay, giơ lên hung hăng nện xuống ngực Mã Mai.
“Bịch bịch bịch...”
Cô đánh giống như đấm bao cát vậy, từng quả đấm nối đuôi nhau rơi vào ngực Mã Mai, miệng Mã Mai bị nhét giày, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ư ư.
Ngực đau đến mức khiến cô ta chảy cả nước mắt.
Con điên này!!!
Cô ta đúng là đồ thần kinh!
Vậy mà lại chỉ đánh vào ngực Mã Mai.
Từng quả đấm của Đồng Tuyết Lục đánh xuống ngực Mã Mai, ngực trái ăn một cú: Phụ nữ tội gì phải làm khó nhau!
Ngực phải ăn một quả đấm khác: “Phụ nữ tội gì phải làm khó nhau!”
Sau khi biết tạm thòi mình không có cách nào đối phó được Mã Mai, cô lập tức ra quyết định đánh một trận để nguôi giận trước đã.
Đánh vào mặt sẽ để lại dấu vết, nhưng đánh vào ngực, dù có dấu vết, cô không tin cô ta dám nói với người khác, hoặc là vạch áo lên cho người ta xem!