Chương 161: Ly trà xanh thứ một trăm sáu mươi mốt

Sau khi đánh người xong, Đồng Tuyết Lục lấy giày về.

Mã Mai tức giận trừng mắt nhìn cô, khoe mắt như sắp nứt ra: “Tiện nhân, trừ khi mày giết tao, nếu không nhất định tao sẽ đến đồn công an cử báo mày!”

Đồng Tuyết Lục dùng đế giày vả vào miệng cô ta hai cái: “Sao cô không nghĩ vì sao tôi không đánh những người khác, lại chỉ đánh cô?”

Mã Mai tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng: “……” Lời này chính là lời trước kia cô ta dùng để mắng Đồng Gia Minh.

Đồng Tuyết Lục: “Bởi vì cô quá đê tiện!”

Mã Mai trừng mắt, ánh mắt cô ta như tôi độc.

Đồng Tuyết Lục: “Nếu cô muốn đi cử báo, vậy thì cứ việc đi đi, cô cho rằng tôi không chuẩn bị gì đã mạo muội đánh cô sao? Chỉ cần cô dám đi, tôi sẽ nói ra hết những chuyện đen tối của cô cho người khác biết, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách!”

Nghe thấy lời này, trên mặt Mã Mai hiện rõ vẻ căng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Tuyết Lục.

Chẳng lẽ cô ta đã biết chuyện của mình?

Chắc là không đâu, chuyện mình làm bí mật như vậy, chắc chắn cô ta đang lừa mình!

Nghĩ vậy, cô ta cố ép mình bình tĩnh lại: “Mày nói hươu nói vượn gì thế, tao có chuyện gì không thể để người khác biết chứ? Mày muốn cá chết lưới rách đúng không, được thôi, tới đây, xem ai sợ ai!”

Đồng Tuyết Lục nhìn thấy hết vẻ căng thẳng vừa rồi của Mã Mai, trong lòng cô nghĩ đến điều gì đó.

Lời vừa rồi thật ra là cô đang lừa Mã Mai.

Chỉ cần là người, hoặc nhiều hoặc ít đều có chuyện không thể để người khác biết, có người chỉ là bí mật về khoản quỹ đen của mình, cũng có không ít người lại giấu bí mật dơ bẩn không thể đưa ra ánh sáng.

Trong khoảnh khắc thất thần Mã Mai để lộ ra vẻ căng thẳng vừa rồi tám chín phần mười là thuộc về loại sau.

Cô đứng trên cao nhìn xuống Mã Mai, nói: “Vậy thì cô cứ thử xem, đến lúc đó cùng lắm là tôi bị đưa đi cải tạo một khoảng thời gian, còn cô thì sao, cô sẽ thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng!”

“!!!”

Chỉ trong nháy mắt sắc mặt Mã Mai trở nên tái nhợt, tay chân lạnh lẽo.

Cô ta thật sự đã biết rồi!!!

Nhìn thấy Mã Mai như vậy, trong lòng Đồng Tuyết Lục càng chắc chắn hơn.

Chỉ là không biết rốt cuộc Mã Mai đã làm ra chuyện không để người ta biết thế nào.

Đúng là rất thú vị!

Thấy sắc trời càng ngày càng tối, cô đứng dậy nói với Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín: “Chúng ta đi thôi.”

Đồng Gia Tín buông chân Mã Mai ra, khi đi qua người Mã Mai, đột nhiên cậu còn nhấc chân lên hung hăng đá thẳng vào eo cô ta một cái, sau đó nhấc chân lên chạy như điên.

Mã Mai vẫn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ vì bí mật bị người ta phát hiện, không đề phòng bị Đồng Gia Tín đột nhiên tập kích như vậy, khiến phần eo của cô ta đau đớn.

Mã Mai kêu lên một tiếng, ngũ quan đều vặn vẹo.

Đợi đến khi chạy ra khỏi ngõ nhỏ rồi, Đồng Gia Tín mới đắc ý nói: “Anh hai, em vừa đá cho cô ta một phát, báo thù cho anh rồi!”

Đồng Gia Minh nhìn cậu ta một cái, ậm ừ không lên tiếng, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

Đồng Tuyết Lục nghe thấy Đồng Gia Tín nói thế, thì dặn dò: “Chuyện ngày hôm nay, hai đứa không ai được nói ra ngoài, đã biết chưa?”

Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đồng loạt gật đầu.

Từ trước đến nay Đồng Gia Minh là người không thể hiện buồn vui qua sắc mặt, Đồng Gia Tín lúc này đã xua tan hậm hực mấy ngày trước, nhảy chân sáo trên đường.

Tuy rằng không thể quang minh chính đại vả mặt Mã Mai, nhưng mà có thể ra sức đánh cho cô ta một trận, Đồng Gia Tín đã rất vui rồi.

Trước đây mỗi lần nhớ tới chuyện mình bị đánh bị mắng, trong lòng cậu đều rất tức giận, có những hôm cả tối đều khóc thầm trong mộng.

Bây giờ cậu thoải mái rồi.

Đồng Tuyết Lục đánh trận này, phần lớn là vì để hai anh em Đồng Gia Minh xả giận.

Đặc biệt là Đồng Gia Tín, nếu như không để cậu phát tiết ra cơn giận này, chỉ sợ sẽ để lại bóng ma trong lòng cậu.

Không ngờ chuyến đi này lại có được thu hoạch ngoài ý muốn.

Cô phải nghĩ cách vạch trần bí mật không thể để người khác biết của Mã Mai mới được!

**

Từ trước đến giờ phong cách làm việc của mẹ Tiêu luôn nhanh gọn như sấm rền gió cuốn.

Cùng ngày gặp mặt Đồng Tuyết Lục, bà ta đã gọi điện ngay cho anh trai mình, bảo đối phương kiếm cho bà ta một bộ sách giáo khoa toán lý hóa cấp ba hoàn chỉnh, tuy rằng anh trai bà ta có chút khó hiểu không biết vì sao bà ta lại cần thứ này nhưng vẫn đồng ý.

Hai ngày sau, sách đã tới tay, anh trai bà ta gọi điện thoại bảo mẹ Tiêu về nhà mẹ đẻ nhận sách.