Đợi Đồng Tuyết Lục đón Đồng Miên Miên về nhà rồi, Thẩm Uyển Dung mới nói với Ngụy Chí Quốc việc này.
“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp sao tự dưng lại ồn ào đến mức bị đuổi học? Tôi thấy hai anh em nhà họ đều là đứa trẻ ngoan.”
Ngụy Chí Quốc cầm một cái bánh bao nhân thịt lên, cắn một miếng, nước thịt tươi ngon tràn ra ngoài, thịt heo ngon miệng, vỏ bánh mềm xốp, không đến hai ba miếng đã ăn hết một cái bánh bao rồi.
“Tay nghề của con nhóc này thật sự không tôi, nhân lúc còn nóng bà mau ăn một cái đi.”
Nói xong ông ấy lại cầm một cái khác lên ăn.
Thẩm Uyển Dung tức giận lườm chồng mình một cái: “Tôi đang nói với ông chuyện đứng đắn đấy, ông chỉ biết ăn thôi!”
Ngụy Chí Quốc cắn hai ba miếng ăn hết sạch hai cái bánh bao, sau đó mói nói: “Nếu con bé không nói gì, thì bà giả vờ không biết, nếu con bé xin chúng ta giúp đỡ, thì chúng ta giúp.”
Nghe thấy lời này Thẩm Uyển Dung không khỏi kinh ngạc: “Bình thường không phải lúc nào ông cũng treo câu nói không phải việc của mình bên miệng à? Sao lần này lại muốn giúp thế?”
Ngụy Chí Quốc nói: “Nếu là kẻ ăn cháo đá bát, đương nhiên tôi sẽ nói câu đó, nhưng nhân phẩm của con nhóc này không tệ, đáng để giúp đỡ.”
Lần tước cô mượn nhà họ Ngụy năm cân bột mỳ, khi trả lại cô trả sáu cân nhưng không nói gì cả, nếu không phải ông ấy cảm thấy khối lượng không đúng cố ý cân thử một chút, khả năng đến bây giờ ông ấy vẫn không phát hiện ra được.
Một cân bột mì không đáng bao nhiêu tiền, nhưng chỉ cần nhìn vào những hành động nhỏ là đủ biết được nhân phẩm của con người rồi.
Thẩm Uyển Dung vẫn luôn có ấn tượng tốt với Đồng Tuyết Lục, bà cười nói: “Nếu ông đã nói như vậy, vậy thì sau này ông không được nói tôi xen vào việc của người khác nữa đâu đấy.”
Ngụy Chí Quốc cầm một cái bánh bao khác lên đưa đến bên miệng Thẩm Uyển Dung, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: “Chỉ cần bà mở miệng, có khi nào tôi nói bà chưa?”
Thẩm Uyển Dung giận dỗi lườm ông một cái, vẻ mặt đầy ý cười.
Về đến nhà nhìn thấy mặt hai anh trai mình đều bị thương, Đồng Miên Miên sợ tới mức suýt chút nữa đã khóc nhè.
Đồng Gia Minh vội vàng trấn an cô bé: “Anh trai không cẩn thận bị ngã trên đường, không đau đâu.”
Cô nhóc không hiểu đây là lời nói dối thiện ý, thấy hai anh trai cười với mình, cô bé lập tức tin tưởng lời này.
Nhưng cô bé vẫn rất tri kỷ chu miệng thổi cho hai anh trai: “Thổi thổi, thổi bay cái đau đi.”
Đồng Gia Tín có máu buồn, bị cô bé thổi cười ha ha.
Đồng Tuyết Lục nhìn ba anh em chơi đùa với nhau, lần đầu tiên trong lòng có cảm giác khác thường.
Trước đây khi quay về, ý định của cô chỉ đơn giản là tìm một nơi ở, tìm một công việc, bởi vì bản thân cô không có cách nào tự mình tìm được việc làm trong niên đại này.
Còn chuyện nuôi dưỡng ba vị đại lão tương lai, chỉ là tiện tay.
Nhưng bây giờ, đột nhiên cô cảm thấy, không phải mình chỉ đơn giản muốn nuôi dưỡng bọn nhóc này.
**
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục chạy tới nằm vùng bên ngoài trường học.
Hỏi thăm rõ ràng con đường đi đi về về của Mã Mai.
Bên phía Tô Tú Anh cũng đã có tin tức, quả nhiên có liên quan đến nhà họ Hà.
Con gái của chị cả nhà họ Hà đang yêu đương với con trai út của nhà họ Khương, đối với chuyện mẹ con Hà Bảo Căn bị cử báo, người nhà họ Hà vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Vì lấy lòng bạn gái mình, con trai út nhà họ Khương nói chuyện này cho người nhà mình biết, khi nói chuyện bọn họ không đề phòng trẻ con, sau khi Khương Minh nghe thấy cậu ta lập tức bắt đầu bắt nạt Đồng Gia Tín trong trường học.
Còn Mã Mai, từ trước đến giờ đều dựa vào nhà họ Khương mới có thể diễu võ dương oai trong trường học, là chó Nhật của nhà họ Khương, vì lấy lòng bọn họ, cho nên cô ta mới nhằm vào hai anh em Đồng Gia Tín như vậy.
Đương nhiên, vốn dĩ Mã Mai cũng không phải loại người tốt đẹp gì, chuyện xử phạt về thể xác đối với học sinh thường xuyên diễn ra.
Tô Tú Anh liên tục xin lỗi Đồng Tuyết Lục, trong lòng chị ta cũng hối hận không thôi.
Bởi vì ngay cả Đồng Tuyết Lục nhà họ Khương còn không buông tha, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chị ta và nhà mẹ đẻ của mình.
Lần này Đồng Tuyết Lục không hề an ủi chị ta.
...
Phía bên kia Ôn Như Quy không hề hay biết ở bên này Đồng Tuyết Lục đã xảy ra chuyện.
Sau khi ngồi trên tàu hỏa hai ngày hai đêm, cuối cùng anh cũng đến được tỉnh nào đó ở Tây Bắc.
Sau khi tới nơi còn mệt mỏi ngồi xe tới độ sản xuất Xuân Lâm, gặp người anh cần đón lần này ở chuồng bò, là vợ và con gái của sở trưởng sở cơ học và gia đình nhà vợ ông ấy.
Sở trưởng sở cơ học Tiêu Bác Thiệm là ân sư của Ôn Quy Ninh, là người dẫn dắt anh theo con đường vật lý.
Lần này đến đây đón người, lẽ ra nên do ân sư của Ôn Như Quy tự mình đến, nhưng vì bối cảnh và thân phận của đối phương tương đối đặc thù, với tình hình trước mắt ông ấy vẫn chưa thể tự do ra vào căn cứ, cho nên anh mới phải đi chuyến này.
Chung Thư Lan, vợ của Tiêu Bác Thiệm nhìn thấy có người tới đón bọn họ, nước mắt rơi như mưa.