Đồng Tuyết Lục đưa Đồng Miên Miên đến nhà họ Ngụy, còn mang cả bột mì hôm qua cô đến cung tiêu xã mua trả cho ông bà Ngụy.
Đột nhiên nhớ tới tấm vải tổng hợp Ôn Như Quy cho mình, cô hỏi Thẩm Uyển Dung: “Đúng rồi, bà Thẩm, bà có quen ai biết may quần áo không?”
Thẩm Uyển Dung: “Sao thế? Cháu muốn may quần áo à?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vâng, cháu có tấm vải tổng hợp, muốn dùng nó may thành váy, nhưng mà cháu lại không biết may vá.”
Trong niên đại này không cho phép tự do buôn bán, bình thường quần áo đều do tự mình làm hoặc đến tiệm bách hóa mua trang phục may sẵn, nhưng có vài người biết may vá vẫn lén lút nhận việc về làm, có điều phải có người quen giới thiệu mới tìm được.
Thẩm Uyển Dung cười nói: “Vậy cháu tìm đúng người rồi, quần áo nhà bà đều do bà may vá.”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên: “Thật ạ? Hóa ra tay nghề của bà Thẩm lợi hại như vậy, cháu còn tưởng rằng quần áo nhà bà đều mua ở cửa hàng bách hóa nữa!”
Ý cười trong mắt Thẩm Uyển Dung càng đậm hơn: “Đều do bà may cả, nhà bà có máy may, lúc nào cháu đem vải đến đây, bà may cho cháu.”
“Cảm ơn bà Thẩm, nhưng mà đến tối sau khi tan làm cháu mới có thời gian rảnh.”
Công việc ở tiệm cơm quốc doanh rất nhẹ nhàng, nhưng có một điểm không tốt chính là, ba trăm sáu mươi lăm ngày trong năm, ngoài ngày nghỉ tết ra, gần như cả năm đều không có ngày nghỉ.
Thẩm Uyển Dung cười nói: “Không sao, đến giờ tan làm cháu mang qua đây là được.”
Đồng Tuyết Lục cảm ơn liên tục, sau đó giao Đồng Miên Miên cho đối phương, tạm biệt rồi đi làm.
Đồng Gia Minh đi đến trường học, trong lòng vẫn luôn nhớ đến chuyện của Đồng Gia Tín, rất nhiều lần phân tâm trong giờ học, còn bị giáo viên gọi tên phê bình.
Vừa tan học, cậu đã lao ra khỏi phòng chạy về phía lớp học Đồng Gia Tín.
Cậu không đi thẳng đến lớp Đồng Gia Tín, mà tìm người xung quanh dò hỏi.
Nhưng mà chuyện kiểu này không dễ hỏi thăm ra được, người quen Đồng Gia Tín không biết chuyện này, người không quen lại càng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi hỏi vài người, một chút manh mối cũng không có.
Thời gian nghỉ giữa giờ không nhiều lắm, cậu không thể ở mãi chỗ này, lúc cậu đi ngang qua nhà vệ sinh chuẩn bị về lớp mình, thì...
Đột nhiên cậu nghe thấy có tiếng động truyền đến từ trong nhà vệ sinh.
“Đồng Gia Tín mày là đồ nhát chết, không phải mày nói mày sẽ đi báo cáo với giáo viên à? Sao mày còn chưa đi?”
“Đương nhiên bởi vì nó nhát gan rồi, nếu nó không dám đi cáo trạng, chúng ta sẽ nhét phân trong nhà vệ sinh vào mồm nó!”
“Ha ha ha…… Cậu ghê tởm quá đấy! Nhưng mà ý kiến này không tệ, cậu đi kiếm chút phân trong nhà vệ sinh lại đây, để tôi cho cậu ta ăn!”
Nghe thấy lời này Đồng Gia Minh lập tức nổi trận lôi đình, hai tay cậu nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay và trên trán.
Cậu cất bước chạy tới nhà về sinh, sau đó lập tức trông thấy Đồng Gia Tín đang bị vài cậu học sinh nam đè trên vách tường nhà vệ sinh, miệng bị nhét một chiếc giày, chỉ có thể kêu ô ô không thể nói thành lời.
Ngoài trán ra, trên mặt còn có thêm vài vết thương mới.
Máu nóng xông thẳng lên đầu Đồng Gia Minh, sợi dây lý trí trong đầu lập tức đứt đoạn.
Cậu tức giận đỏ mặt xông vào, một chân đá thẳng vào mông cậu học sinh mỏ nhọn kia.
Cậu học sinh mỏ nhọn không ngờ có người đánh lén mình từ phía sau, cả người cậu ta bị đạp lao về phía trước, đâm vào bức tường nhà vệ sinh.
Miệng và mũi cậu ta bị va đập đau đớn, cái mũi ê ẩm nhức nhối, cảm giác nóng ấm dâng lên.
Cậu ta giơ tay lên sờ, tay lập tức nhuốm máu!
Cậu học sinh nam mỏ nhọn kia chửi một câu thô tục, sau đó xoay người xông về phía Đồng Gia Minh, đánh nhau túi bụi.
Hai cậu học sinh khác cũng đã phản ứng lại, lập tức gia nhập cuộc chiến.
Vừa rồi Đồng Gia Tín vẫn luôn bị giữ chặt hai tay không thể nhúc nhích, lúc này nhìn thấy ba người kia đánh anh trai mình, cậu lập tức lấy chiếc giày bị nhét trong miệng mình ra, ném về phía đám người kia, sau đó cũng nhanh chóng xông vào đánh nhau.
Đám người đánh nhau túi bụi không ai can ngăn, rất nhanh đã khiến mọi người chú ý.
Có người lập tức báo cho giáo viên.
Sau đó giáo viên đến đây, bọn họ bị tách ra, đưa đến văn phòng.
Mã Mai là chủ nhiệm lớp Đồng Gia Tín, đồng thời cũng là dì của cậu học sinh mỏ nhọn kia.
Nhìn thấy cháu trai mình bị đánh mặt mũi bầm dập, mũi còn chảu máu, ngón tay cô ta chọc thẳng vào mặt Đồng Gia Minh: “Cậu là học sinh lớp lớn, vậy mà còn ăn hiếp đám nhỏ, tôi thấy cậu không muốn ở lại trường tiếp tục đi học nữa rồi.”
Đồng Gia Minh lạnh lùng, nói: “Do bọn họ bắt nạt em trai tôi trước! Cô giáo, vì sao cô không phê bình bọn họ?”
Mã Mai cười mỉa mai một tiếng: “Sao cậu không nghĩ lại xem, vì sao bọn họ không bắt nạt người khác chỉ bắt nạt em trai cậu?”