Nghe thấy câu này, khóe mắt Đồng Gia Minh tức giận sắp nứt ra, hai mắt đỏ ngầu trừng Mã Mai.
Cậu cảm thấy những lời này không đúng tí nào, nhưng không biết nên phản bác lại đối phương ra sao.
Nhìn thấy lửa giận trong lòng cậu càng ngày càng hừng hực như vậy, Mã Mai còn vươn tay ra, tát “Bốp” một cái vào mặt Đồng Gia Minh.
“Cậu trừng mắt với tôi như vậy là có ý gì hả? Chẳng lẽ cậu định đánh cả cô giáo mình à?”
Mã Mai đánh rất mạnh, mặt Đồng Gia Minh lập tức bị tát lệch sang một bên, chỉ trong nháy mắt má trái đã sưng đỏ.
Nhìn thấy anh hai mình bị đánh, Đồng Gia Tín xông lên muốn liều mạng với Mã Mai.
Nhưng mà cậu ta còn chưa chạm tới Mã Mai, đã bị Đồng Gia Minh giữ chặt lại.
Dù là như vậy, vẫn chọc giận đến Mã Mai: “Sao hả? Cậu muốn hai anh em cùng xông lên đánh tôi à? Tới đây, đánh đi!”
“Mọi người xem xem, xem thái độ của bọn chúng này, ngay cả giáo viên bọn chúng cũng muốn đánh, loại học sinh này mọi người dám dạy sao? Còn tôi tôi không dám dạy!”
Hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín vừa chuyển tới trường này, các giáo viên đều chưa hiểu biết về bọn họ.
Hơn nữa vừa chuyển đến không lâu đã đánh nhau với các bạn học khác, bây giờ lại còn trừng mắt không phục giáo viên, cho nên trong mắt các giáo viên khác, ấn tượng đối với bọn họ đã vô cùng không tốt.
“Sao bây giờ học sinh lại có thể ngang ngược như vậy nhỉ?”
“Đúng thế, còn nhỏ tuổi đã như vậy rồi, trưởng thành còn thế nào nữa?”
“Trước đây sao lại đồng ý cho hai anh em bọn họ chuyển trường đến đây thế?”
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả giáo viên trong văn phòng đều phê phán hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.
Đồng Gia Minh mím môi, nắm chặt tay Đồng Gia Tín.
Đồng Gia Tín tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên.
Mặt cậu bị đánh sưng vù, khóe miệng cũng đổ máu, lúc này nước mắt đã dâng đầy hai hốc mắt nhưng cậu cố nén lại, không để chúng tuôn rơi.
Cậu không thể khóc, cậu không thể để đám người này chế giếu!
Mã Mai thấy mọi người đều đứng về phía mình, không khỏi đắc ý hơn: “Chủ nhiệm, anh xem việc này nên giải quyết thế nào bây giờ?”
“Không phải tôi muốn thiên vị cháu trai nhà mình, nhưng từ trước đến nay ở trong trường học cháu trai tôi luôn ở chung với các bạn học khác rất khá, trong nhà mỗi người nào cũng thương yêu thằng bé, nếu để ông nội thằng bé biết nó bị người ta đánh trong trường học, không biết sẽ đau lòng thế nào đâu!”
Ông nội của Khương Minh, cháu trai cô ta chính là chủ nhiệm phòng giáo dục, cô ta không tin hiệu trưởng dám mạo hiểm chấp nhận nguy cơ bị sa thải đắc tội với cô ta, lựa chọn không xử lý hai thằng nhãi ranh chết tiệt này.
Hiệu trưởng biết Mã Mai đang tạo áp lực với mình.
Trong trường học Mã Mai luôn dựa vào tầng quan hệ này, cáo mượn oai hùm kiêu căng ngạo mạn. Cậu học sinh Khương Minh này cũng không ít lần bắt nạt các bạn học khác trong trường, nhưng mà không có ai dám đắc tội với bọn họ.
Ông ta biết hai người học sinh mới chuyển trường tới này chắc hẳn là bị bắt nạt, ông ta cũng đồng tình với bọn họ, chỉ là ông ta không thể giúp gì được.
Hiệu trưởng trầm tư suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy gọi cha mẹ bọn họ đến đây đi.”
Mã Mai cười một tiếng như tiếng mổ heo: “Hiệu trưởng, ông không biết rồi, cha mẹ của hai thằng nhãi ranh đã chết từ lâu, khó trách bọn chúng lại không có giáo dưỡng như vậy.”
Ánh mắt của hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín càng đỏ đậm hơn, đặc biệt là Đồng Gia Tín, nếu không phải do Đồng Gia Minh giữ chặt cậu, chắc chắn cậu đã nhào lên liều mạng với Mã Mai rồi.
Lúc này hiệu trưởng mới biết cha mẹ hai người không còn nữa: “Vậy nhà bọn họ còn người lớn nào khác không?”
Mã Mai cười nhạo một tiếng: “Người lớn đương nhiên là có, có điều người lớn kia thà rằng không có còn hơn, bà nội bọn chúng là kẻ điên, nghe nói gặp ai sẽ đánh người đó, còn chị gái bọn chúng lại càng khiến người ta khinh thường hơn, mọi người có biết chị gái bọn chúng từng làm gì không?”
Lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị câu lên: “Làm gì?”
Mã Mai: “Vốn dĩ tôi cũng không biết đâu, nhưng gần đây nghe bạn gái của em họ tôi nói chuyện, mới biết được cậu của cô ấy vì cãi nhau vài câu với vợ mình đã bị người ta cử báo, bây giờ không chỉ hai vợ chồng ly hôn, ngay cả mẹ chồng cũng bị cử báo đưa đến nông trường lao động cải tạo rồi.”
“Nghe bạn gái của em họ tôi nói, mợ của cô ấy cũng bị người ta xúi giục, mọi người có biết người xúi giục là ai không?”
“Là ai?”
“Không phải là chị gái của hai cậu học sinh này chứ?”
Mã Mai vô cùng căm phẫn nói: “Không sai, chính là chị gái của hai thằng nhãi ranh này! Mọi người nói xem, giữa vợ chồng với nhau ồn ào cãi vã không phải chuyện bình thường à? Sao phải đến mức lôi nhau đến đồn công an cử báo?”
Đối với câu chuyện chưa từng được nghe này, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, sau khi lấy lại tinh thần thì nghị luận sôi nổi...
“Nếu chỉ cãi nhau vài câu đã bị cử báo, vậy thì sau này còn ai dám kết hôn cưới vợ nữa?”
“Đúng thế, người xưa từng nói hủy mười tòa miếu không phá một cuộc hôn nhân, người phá hoại nhân duyên của người khác sau này sẽ gặp phải báo ứng!”
“Chậc chậc, tôi sống lâu như vậy rồi, vẫn chưa gặp trường hợp nào vợ đi cử báo chính chồng và mẹ chồng mình!”
Nghe thấy mọi người nghị luận, Mã Mai càng đắc ý hơn, ưỡn ngực ngẩng cao đầu giống con gà trống chiến thắng: “Có người chị gái như vậy, mọi người nói xem người làm em trai như bọn họ có thể tốt được sao?”
Vốn dĩ ấn tượng của các thầy cô giáo trong văn phòng đối với hai anh em Đồng Gia Minh đã không tốt rồi, lúc này ấn tượng lại càng kém hơn.
Đặc biệt các giáo viên ít tuổi rất phản cảm với việc phá hoại hôn nhân của người khác.
Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chuyện vợ chồng người ta, người ngoài trộn lẫn vào làm gì? Vậy mà còn xúi giục vợ đi cử báo chồng, khiến cả nhà người ta đều bị đưa đến nông trường, đúng là quá bỉ ổi!
Vừa rồi hiệu trưởng còn có chút đồng tình với hai anh em Đồng Gia Minh, lúc này chút đồng tình ấy đã biến mất rồi: “Nếu có chị gái, vậy thì gọi chị gái bọn họ đến đây đi.”